Cô đi từ tầng hầm lên, phát hiện tối nay là đêm trăng tròn, ánh trăng rất sáng, thậm chí không cần đến hoa bìm bịp soi sáng mà cô vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ. Cô đi một vòng quanh nông trại mà không thấy Trần Mặc đâu, định gọi anh thì phát hiện cổ họng khô khốc, liền lấy một ống trúc từ ba lô ra để uống nước.
Ngay lúc đó, một cốc trà hoa tầm xuân được đưa đến trước mặt cô. Lê Tiêu Tiêu nhận lấy, uống một hơi, cảm giác cổ họng dễ chịu hơn nhiều: “Anh đây rồi.”
Trần Mặc đáp: “Anh ở trong bếp.”
Lê Tiêu Tiêu chợt nhớ ra bọn họ vừa mới xây xong nhà bếp, sau này cô không còn phải co ro trước lò than giữa trời mưa gió mà nấu ăn nữa.
Cô quay người lại, nhìn thấy khói bếp đang nhẹ nhàng bay lên sau căn nhà gỗ. Đó là một khung cảnh rất bình dị, nhưng lại khiến cô xúc động. Cô đứng đó một lúc rồi nói: “Giá mà có thể chụp ảnh lại được.”
"Sau này sẽ có thôi. Đi ăn cơm nào," Trần Mặc giục, “Em đã gần hai mươi tiếng chưa ăn gì rồi.”
Lê Tiêu Tiêu sờ bụng: “Nhưng em không thấy đói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT