Điều đó thực sự quá tệ.
Anh lính mặt non muốn lập tức quay về doanh trại để báo cáo tình hình, chỉ kịp chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Lê Tiêu Tiêu nhìn theo bóng lưng anh ta đang vội vã, mệt mỏi tựa vào Trần Mặc, người đã đứng cạnh cô từ khi nào. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cho cô một khoảng không gian yên bình. Sau một lúc nghỉ ngơi, cô thở dài, giọng mệt mỏi: “Anh Mặc, em mệt quá.”
Tại sao mỗi khi cuộc sống vừa mới trở nên dễ chịu hơn một chút, thì lại xuất hiện đủ loại vấn đề như thế này chứ?
Trần Mặc nhẹ nhàng nói: “Rồi sẽ có cách thôi.”
"Anh nói đúng," Lê Tiêu Tiêu cố xốc lại tinh thần, vỗ vỗ má để xua đi sự mệt mỏi. Than thở và chán nản chẳng giúp được gì, châu chấu cũng không tự biến mất, cô phải tìm cách giải quyết chứ không thể ngồi đây buồn rầu mãi được.
Cô tiếp tục đi bắt châu chấu trong ruộng. Do đã bắt một đợt trước đó, lần này chỉ bắt được hơn hai mươi con, điều này giúp tâm trạng cô khá hơn. Tình hình không tệ như cô đã lo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play