Đôi mắt của Niệm Thất sáng rực, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khanh.

Cô đã vạch trần lời nói dối mất trí nhớ của y, lại còn cố ý đưa y đến góc vắng vẻ yên tĩnh này để nói ra những chuyện ấy, chắc chắn không phải chỉ để nói cho có.

“Vậy tại hạ nên làm thế nào?” Y khiêm tốn hỏi: “Mong cô nương chỉ giáo.”

“Anh không thể để cảnh sát phát hiện.” Nguyễn Khanh nói: “Còn vì sao thì dài lắm, đợi rời khỏi đây rồi tôi sẽ nói kỹ hơn. Bây giờ, trước hết phải giải quyết chuyện mất trí đã. Tôi nghĩ rồi, chẳng còn cách nào khác, chi bằng anh tự nói với bác sĩ là đầu óc đã tỉnh táo, nhớ lại mọi chuyện rồi. Anh thấy ổn không?”

Niệm Thất biết nghe lời: “Ta nghe cô nương.”

Nguyễn Khanh khều khều ngón chân, nói: “Cái giọng nói và cách dùng từ ngữ của anh còn phải sửa đấy.”

“Vâng, tại hạ đã để ý rồi.” Niệm Thất cũng nói: “Mỗi khi ta mở miệng, luôn có người cười. Chỉ là ta chưa hiểu họ cười vì lý do gì. Ta cứ tưởng họ cười vì giọng nói của ta, nhưng xem ra không phải vậy.”

“Người ta cười vì cách anh dùng từ.” Nguyễn Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh thử không cần quá lịch sự xem. Những từ nào anh cho là mang tính lễ nghi thì đừng dùng nữa, ví dụ như “dám hỏi”, “xin chỉ giáo” hay mấy từ khiêm nhường, kính trọng như “tại hạ”, “cô nương”.”

Niệm Thất nhướn mày hỏi: “Ở chỗ quý nhân nói chuyện lại thẳng thừng, thiếu hoa mỹ thế sao?”

Nguyễn Khanh hơi nghẹn lời.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đó cũng là sự thật.

“Cách anh hiểu cũng không sai, chính là nói chuyện bình thường thôi.” Cô nói: “Khi gọi nhau thì chỉ cần dùng “anh” và “tôi” là đủ. Người mặc áo blouse trắng là bác sĩ, còn người mặc áo hồng tay ngắn là y tá. Lúc anh nói chuyện với họ, bỏ hết mấy từ khiêm nhường, kính trọng đi, chỉ nói chuyện như người bình thường thôi.”

Niệm Thất đáp ngay: “Hiểu rồi.”

Sự phối hợp của y khiến Nguyễn Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói: “Tôi còn chưa biết gọi anh thế nào đây. Tôi tên là Nguyễn Khanh.”

“Ta…” Niệm Thất quen miệng định nói “tại hạ”, nhưng nửa đường đổi lời: “Ta tên Triệu Tứ.”

Triệu Tứ.

Nguyễn Khanh: “…”

Sao y không gọi là Nicholas cho oách đi chứ.

Nguyễn Khanh ngán ngẩm nói: “Dù là tên giả cũng phải chọn tên cho ra dáng chút được không?”

Lần này, Niệm Thất thực sự hơi ngạc nhiên.

Anh ngừng lại một lúc, hỏi: “Cô… cô làm sao biết đây không phải tên thật của ta?”

Thật ra Triệu Tứ là tên y thường dùng khi đi ngoài đường. Tên này bình thường, không nổi bật, dễ dàng hòa lẫn vào đám đông. Nhờ vậy, y có thể dễ dàng ẩn mình trong đám người.

“Bởi vì…” Nguyễn Khanh nói: “Ở đây chẳng ai dùng thứ tự hay số làm tên cả. Chẳng hạn như mấy cái tên kiểu Chu Bát Bát ấy, giờ đã không còn rồi. Những tên như vậy không được coi là tên chính thức. Nên nghe ra ngay là giả mạo.”

Cô không nói thật. 

Một con đao dính máu, một người trên người có vết thương, y còn mặc bộ đồ đi đêm, che mặt — nếu là cô, cũng rất có khả năng sẽ để lại một cái tên giả cho người khác.

Hơn nữa, họ Triệu là họ đứng đầu trong Bách Gia Tính, nghe có vẻ như lấy đại đại, đoán mò rất có khả năng là tên giả. 

Quả nhiên đoán trúng.

Niệm Thất thở ra một hơi, nói: “Xin lỗi, không phải ta cố tình giấu diếm, tên này ta thường dùng khi đi ngoài đường, cũng không thể nói đó là tên giả được.”

Thật ra từ lúc giấu con đao ấy, Nguyễn Khanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rất nhiều, cô dành cho người trước mắt một mức độ bao dung rất cao.

Nhưng nghe y giải thích vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

 Cô gật đầu nói: “Vậy, có thể nói tên thật không?”

Nguyễn Khanh nghĩ muốn xây dựng niềm tin thì phải bắt đầu từ việc trao đổi tên nhau.

 Niệm Thất im lặng một lúc, rồi nói: “Niệm Thất.”

 “Ha?” Nguyễn Khanh chưa hiểu rõ.

Niệm Thất lặp lại một lần nữa: “Niệm Thất. Niệm, là chữ hai mươi đó.”

Lần này Nguyễn Khanh đã hiểu: “Vậy là hai mươi bảy?”

Niệm Thất gật đầu: “Đúng, hai mươi bảy.”

Nguyễn Khanh có nhiều suy đoán về Niệm Thất, và cái tên ấy như ngầm chứng tỏ những phỏng đoán của cô có thể khá chính xác.

Cô gật đầu.

Niệm Thất gọi một tiếng: “Nguyễn cô nương.”

Nguyễn Khanh lập tức giơ một ngón tay lên rồi lắc lắc: “Ở đây thường gọi là cô X thôi. Dùng từ “cô nương” thì sẽ bị cười đấy.”“

Niệm Thất đã tận mắt trải nghiệm, liền theo phong tục địa phương mà đổi cách gọi: “Nguyễn tiểu thư, chưa kịp cảm tạ ân cứu giúp.”

Y còn giơ tay làm động tác chắp tay cúi đầu, trông rất phong trần giang hồ. 

Cách y hành lễ quá tự nhiên, trôi chảy, rõ ràng suốt đời đã không biết bao lần làm như vậy. Ngay lúc này, Nguyễn Khanh không còn nghi ngờ gì nữa, biết rằng những phỏng đoán của mình đều đúng. 

Cô nén giữ sự phấn khích trong lòng, vẫn giơ ngón tay ra nhẹ nhàng ấn xuống nắm tay của Niệm Thất: “Lần sau đừng làm kiểu lễ đó nữa, người ở đây không dùng lễ nghi như thế.”

Nghe lời khuyên, ăn no mới khỏe. Niệm Thất lập tức rút tay lại: “Được.”

Trước đó, Nguyễn Khanh rất lo y sẽ kinh ngạc, kêu la om sòm khiến người khác nghi ngờ, nhưng giờ nhìn lại, cô yên tâm hơn nhiều. 

Người này rất biết nghe lời. Nói chuyện với người như vậy khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải kẻ ngu ngốc.

Sau khi cảm ơn xong, Niệm Thất bắt đầu đặt câu hỏi: “Nguyễn tiểu thư, đây rốt cuộc là nơi nào?”

“Đây à?” Nguyễn Khanh đáp: “Đây là bệnh viện, nơi chữa bệnh cứu người.”

Niệm Thất im lặng một lúc, không nói gì.

Y sửa lại câu hỏi: “Ý ta là, đây rốt cuộc là vùng đất nào? Ta rõ ràng vẫn đang ở ngoài núi bên ngoài Giang Thành, cách thành cũng chỉ chừng vài chục dặm. Nguyễn tiểu thư đã làm cách nào để đưa ta từ Giang Thành đến đây?” ( truyện trên app t.y.t )

Đó là điều mà Niệm Thất mãi vẫn không thể hiểu nổi.

Y cũng kiểm tra vết thương trên người, đúng như vị đại phu áo trắng nói, ngoài một vài vết rạch do đao kiếm gây ra thì chỉ có mấy vết bầm tím do va chạm. Cơ bản không có thương tích nghiêm trọng nào.

Tuy lúc đó y đã ngất đi một lúc, nhưng với mức độ thương tích thế này thì không thể ngất lâu được. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy, làm sao Nguyễn Khanh lại có thể đưa y đến chỗ kỳ lạ như thế này?

Chẳng lẽ cô là người biết phép thần kỳ? Biết bay lên trời, chạy trốn dưới đất?

Cái tấm bảng lớn cao đến người mà lúc nãy y nhìn thấy ở hành lang thực sự trưng bày những thứ kỳ lạ không thể tin nổi.

Chẳng lẽ nơi này chính là chốn tu luyện của những nhân sĩ kỳ lạ như trong sách cổ?

Biểu cảm của Nguyễn Khanh lại vô cùng kỳ lạ.

Cô hỏi: “Anh nói Giang Thành là Giang Thành nào?”

Giang Thành không phải là nơi nhỏ bé, mà là một thành phố phồn hoa lớn, vậy mà cô lại chưa từng nghe đến sao? Niệm Thất liền kể sơ qua về Giang Thành, vị trí địa lý, phong tục tập quán, đặc sản địa phương và những điều khác.

Biểu cảm của Nguyễn Khanh càng trở nên kỳ lạ hơn. Cô nói: “Chuyện này thật sự khá phức tạp, nếu muốn kể rõ thì có lẽ cần nhiều thời gian hơn. Trước hết giải quyết xong việc hiện tại đã, rồi tôi sẽ từ từ nói cho anh nghe, được chứ?”

Ba chữ cuối nghe hơi giống kiểu dỗ dành trẻ con.

Tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và dịu dàng của cô. Lặng lẽ, còn ẩn chứa một chút... lòng thương cảm?

Nói đến đây, Niệm Thất cũng không còn giấu giếm, trực tiếp hỏi: “Nguyễn tiểu thư, khi cô phát hiện ra ta, có nhìn thấy ai khác không?”

“Không có, chỉ có mình anh thôi.” Nguyễn Khanh do dự một chút, ngẩng lên nhìn: “Tôi nghĩ là anh không cần phải lo lắng chuyện đó. Dù có ai đuổi theo… thì người đó, tôi nghĩ họ có thể… cũng đuổi không kịp đâu.”

Cô hiện tại không thể nói rõ với y, không biết nói vậy y có hiểu không.

Niệm Thất đôi mắt sáng tinh anh nhìn chằm chằm cô, một lát sau gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm đại phu chứ?”

Cảm giác đây là người có khả năng thích nghi và tiếp nhận rất tốt.

Nguyễn Khanh nói: “Hai chúng ta trước hết nên thống nhất một cách nói đã.”“

“Anh phải có một cái tên chứ, trong Bách Gia Tính không có họ Niệm đâu. Hơn nữa, nếu anh nhớ ra được, tôi e rằng họ sẽ bắt anh đăng ký chứng minh nhân dân...” Vậy làm sao để giải quyết chuyện này? Cô cắn ngón tay cái rồi bỗng ngẩng đầu lên: “Thế này nhé, không phải anh thích dùng họ Triệu sao? Vậy thì anh tên là Triệu Hạo, “Hạo” là chữ “Hạo Thiên” đó. Ừm… anh biết viết chữ này không?”

“Biết chứ. Ta biết chữ.” Niệm Thất gật đầu. Thật ra lúc nãy ở phòng cấp cứu, rồi cả trong đại sảnh khám bệnh, đâu đâu cũng thấy rất nhiều chữ, đúng là chữ Trung Nguyên thật, nhưng lại vừa quen vừa lạ. Có những chữ hoàn toàn không nhận ra, có những chữ thì biết nhưng thiếu mất rất nhiều nét. 

Những nét chữ thiếu đến mức khiến người ta bối rối, không biết sao chỗ này có nhiều điều kiêng kỵ đến vậy.

Biết chữ là được. Một người biết chữ thì hơn hẳn kẻ mù chữ nhiều lắm.

Nguyễn Khanh đã thống nhất cách nói với y, rồi nói với y: “Nếu cần đăng ký số chứng minh nhân dân, anh đừng lo, tôi sẽ lo phần đó.”

Niệm Thất hỏi: “Số này là mỗi người một số sao? Mà quan sai có thể tra được à?”

Nguyễn Khanh đáp: “Đúng vậy.”

Niệm Thất hỏi tiếp: “Vậy số ta dùng là…?”

“Là số của “Triệu Hạo” đó. Tạm thời mượn số chứng minh nhân dân của cậu ta một chút.” Nguyễn Khanh nhìn Niệm Thất với ánh mắt dò xét, rồi khịt mũi nói: “Cậu ta ấy là, ừm, một người mà tôi quen biết. Tóm lại, nếu cần đăng ký thì trước hết chúng ta sẽ dùng danh tính của cậu ta.”

Niệm Thất im lặng một lúc, rồi hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cớ gì lại giúp ta đến mức này?”

“À, à, giọng nói thế không được đâu. Đừng dùng mấy từ như hà cớ, vì cớ gì gì cả. Nói thẳng ra là “tại sao” thôi.” Nguyễn Khanh lại giơ ngón tay lên nhắc nhở.

“Biết rồi, một lúc chưa quen được.” Niệm Thất nói: “Vậy Nguyễn tiểu thư, vì sao?”

Nguyễn Khanh đáp: “Trước hết giải quyết xong chuyện hiện tại đã, tôi sợ họ thật sự sẽ báo cảnh sát.”

 Niệm Thất cũng không chần chừ: “Được, trước hết giải quyết chuyện hiện tại.”

Hai người cùng rời khỏi đại sảnh khám bệnh, rồi đi về phía phòng cấp cứu.

 Đi được một lúc, Niệm Thất bỗng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, rời khỏi đây rồi, ta có thể đi đâu?”

 Nguyễn Khanh quay đầu nhìn y một cái.

“Hiện giờ anh không có thân phận, không có tiền, đi đâu cũng không được đâu. Tôi không hù dọa anh đâu, lát nữa ra ngoài tôi sẽ nói rõ cho anh nghe.” Cô tiếp tục bước tới: “Trước tiên cứ theo tôi đã, tôi có thể tạm thời cho anh chỗ ở.”

Thật ra Niệm Thất chính là đang chờ câu nói đó của Nguyễn Khanh, liền gật đầu chắc nịch: “Được, ta sẽ theo Nguyễn tiểu thư trước. Làm phiền Nguyễn tiểu thư rồi.”

“Không sao đâu.” Nguyễn Khanh nhìn y với ánh mắt đầy ẩn ý: “Loại “phiền toái” hiếm hoi thế này không phải ai cũng gặp được đâu.”

Niệm Thất: “...?” không hiểu.

Y lại nói: “Ta có bạc, nhưng hình như nơi này không dùng bạc sao?”

Y định dùng bạc để trả tiền khám bệnh, nhưng vị đại phu kia lại nghĩ y bị hỏng đầu rồi.

“Vàng bạc có thể đổi thành tiền,” Nguyễn Khanh đáp, “Nhưng chỗ chúng tôi không trực tiếp dùng vàng bạc làm tiền đâu. Khụ, lát nữa anh cố gắng nói ít thôi nhé.”

Đi thêm vài bước nữa là đến phòng y tá. Người y tá ấy vẫn tất bật chạy không kịp thở. Thấy hai người họ trở về, cô ta chỉ vào một căn phòng: “Ở trong phòng đó kìa.”

Nguyễn Khanh dẫn Niệm Thất đi vào, tìm gặp bác sĩ: “Bác sĩ, anh ta đã nhớ lại rồi. Có vẻ như không sao cả.”

Chứng mất trí nhớ do rối loạn stress cấp tính vốn đã mang chút bí ẩn. 

Có người có thể hồi phục nhanh chóng, có người thì có thể kéo dài cả đời, đều có thể xảy ra.

Bác sĩ nghe vậy cũng mừng, lại lấy đèn pin soi vào mắt Niệm Thất, rồi thấy không có vấn đề gì liền nói: “Được rồi, có thể về rồi. Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, nếu có buồn nôn, nôn mửa hoặc chóng mặt thì phải đi khám sớm. Nếu nhớ ra được thì về làm thủ tục bổ sung nhé.”

Quả thật là cần.

Nếu vào cấp cứu mà không có chứng minh nhân dân, chẳng hạn như người bệnh bị hôn mê, thì sẽ phải đặt trước một khoản tiền, sau khi bổ sung đầy đủ thủ tục mới thanh toán. Dù sao thì bệnh viện cũng cần có giấy tờ làm căn cứ.

Đến quầy, Nguyễn Khanh không để Niệm Thất nói, cô tự lên hỏi: “Tôi bị mất chứng minh nhân dân, cho tôi khai số chứng minh được không?”

“Thẻ bảo hiểm y tế? Không có ạ. Ừ ừ, không sao, tự trả tiền vậy.”

Cuối cùng, cô khai số chứng minh để bổ sung thủ tục, rồi thanh toán tiền thuốc men.

Suốt thời gian đó, Niệm Thất rất yên lặng, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Nguyễn Khanh. 

Nhưng trong quá trình đó, Nguyễn Khanh rút điện thoại ra. Niệm Thất thấy cô cũng có cái ô vuông lạ ấy, không khỏi chăm chú nhìn. Dĩ nhiên, y không hiểu quy trình quét mã thanh toán đó là như thế nào, hoàn toàn không rõ.

Thanh toán xong, Nguyễn Khanh nói: “Đi theo tôi, xe tôi đậu ngoài kia.”“

Cô dẫn y bước ra khỏi cổng khoa cấp cứu, rời khỏi tòa nhà. Đi được vài bước, cô cảm thấy không ổn, quay lại nhìn thì thấy Niệm Thất chưa theo kịp. 

Y đứng ngoài toà nhà, ngẩng đầu nhìn lên.

Tòa nhà bệnh viện này cao mười hai tầng. 

Niệm Thất ngẩng cổ đứng yên trong bóng đêm, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tòa kiến trúc khổng lồ kia.

Ánh đèn đường kéo bóng y dài và nghiêng hẳn sang một bên.

Nguyễn Khanh cũng không giục y.

Một lúc sau, y quay người lại.

Đôi mắt y ánh lên tia sáng mờ mờ trong bóng đêm, nhìn về phía xa xăm.

Tuy nơi này là vùng ngoại ô, nhưng lại thuộc khu phát triển kinh tế. Cả một dãy tòa nhà văn phòng sừng sững ở đằng xa, tòa thì hai mươi tầng, tòa thì ba mươi tầng.

Cửa chính của phòng cấp cứu mở ra hướng mặt đường. Giờ này xe cộ đã thưa thớt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe chạy ngang qua. Một luồng ánh sáng lướt qua, rồi dần khuất xa.

Khi những chiếc xe khuất dần ở ngã rẽ, Niệm Thất đưa ánh nhìn về phía Nguyễn Khanh.

Thật ra, ngay khi nhìn thấy tấm bảng kỳ lạ trong hành lang lúc nãy, Niệm Thất đã lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trên tấm bảng trông như một bức bình phong ấy, có hình người, có núi sông, và cả vô số thứ mà y không thể hiểu nổi.

Lúc đó, y tự nhủ có thể đây là ảo giác được tạo ra bởi một loại pháp thuật nào đó.

Nhưng bây giờ, những tòa nhà cao tầng và những thứ kỳ lạ biết chạy trên mặt đất mà y đã thấy trong tấm bảng đó giờ đây đều xuất hiện ngay trước mắt, không phải ảo ảnh mà là thật sự.

Niệm Thất tiến đến gần Nguyễn Khanh, giọng nói khàn khàn nhẹ, hỏi cô: “Nơi này, là trên trời hay ở trần gian?”

Nguyễn Khanh đã chờ suốt một đêm, chính là để đợi khoảnh khắc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play