Nguyễn Khanh ngồi trong quán Khai Phong, thấy số cố định liền lập tức nghe điện thoại, quả nhiên là cuộc gọi từ phòng y tá bệnh viện.

“Chào chị, người mặc Hán phục đã tỉnh rồi, chị đã về chưa?”

Nguyễn Khanh: “Tôi sắp tới, tôi đang ở gần đây.”

“Tôi hỏi chút,” y tá nói: “điện thoại của anh ấy không có trên người, có phải đang ở chỗ cô không ạ?”

Đao thì có một cái, điện thoại thì không.

Nguyễn Khanh nói: “Không có. Tôi đi cùng xe cấp cứu đưa anh ta tới đây, là vào phòng cấp cứu luôn. Tôi không thấy điện thoại của anh ta đâu cả.”

Đầu dây bên kia, y tá lẩm bẩm một câu: “Phiền phức rồi.”

“Cô y tá ơi,” Nguyễn Khanh hỏi: “Hiện giờ tình hình thế nào rồi?”

Y tá nói với cô: “Người đó bị mất trí nhớ do phản ứng căng thẳng. Anh ấy cũng không mang theo điện thoại, nên không liên lạc được với người nhà. Chúng tôi đang cân nhắc báo cảnh sát.”

“Đừng báo cảnh sát!” Nguyễn Khanh buột miệng.

Y tá: “Hửm?”

Nguyễn Khanh trấn tĩnh lại, nói: “Tôi đang ở gần bệnh viện, sẽ quay lại ngay. Thế này nhé, để tôi qua đó xem tình hình trước, nói chuyện với anh ta một chút, giúp anh ta nhớ lại lúc bị thương. Nếu không được thì mình hãy báo cảnh sát.”

Y tá có chút bất ngờ, nói: “Chị nhiệt tình thật đấy. Vậy chị cứ đến đây trước, gặp bác sĩ bọn tôi một chút.”

Nguyễn Khanh đáp một tiếng “Được”, rồi cúp máy, lái xe quay lại bệnh viện.

Cô tìm thấy y tá đã gọi cho mình, y tá nói: “Cũng nhanh đấy chứ.”

Rồi dẫn cô đi gặp bác sĩ.

“Người đó bây giờ khá phiền phức, anh ấy không chỉ bị mất trí nhớ.” Bác sĩ vừa nói, vừa gõ gõ vào thái dương để ra hiệu: “Não anh ấy đang bị rối loạn thông tin. Chúng tôi đoán anh ấy có thể là người quay video trên X, giờ thì mất trí do chấn thương, thông tin trong đầu hỗn loạn, nên không phân biệt được đâu là kịch bản, đâu là hiện thực.”

Nguyễn Khanh hỏi: “Sao xác định được là anh ta bị mất trí nhớ?”

Bác sĩ đáp: “Anh ấy tự nói, bảo là không nhớ gì cả.”

Nguyễn Khanh: “…”

Ồ hô, tự nói à.

Mất trí nhớ – thật là một cái cớ tuyệt vời.

Nếu đổi lại là cô, e rằng trong tình cảnh trước mắt này, cô cũng sẽ lấy mất trí nhớ ra làm cái cớ.

“Vậy thì,” cô nói: “Anh ta đang ở đâu? Để tôi gặp anh ta trước đã. Khoan hãy báo cảnh sát.”

Niệm Thất dần nhận ra hoàn cảnh trước mắt có điều gì đó rất sai, thậm chí những câu trả lời mà y cho là hoàn toàn bình thường, trong mắt những người kia lại đều không đúng.

Tệ hơn là, y thậm chí còn không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Trước đây, dù đến đâu y cũng có thể nhanh chóng hòa nhập, ẩn mình giữa đám đông, chỉ duy lần này, không thể hòa nhập, cũng không cách nào ẩn thân.

Vì vậy, khi vị đại phu mặc áo trắng hỏi: “Có phải bị thương ở đầu không?”, Niệm Thất đã thuận theo đó mà nhận mình đã bị va vào đầu.

Lại nhớ trước đây từng nghe kể mấy chuyện kỳ lạ về người bị chấn thương đầu quên hết cả việc lẫn kiến thức thường thức, nên y nói dối rằng đầu mình bị rối loạn, nhiều chuyện đều mơ hồ không rõ.

Vị đại phu áo trắng lại hỏi y thêm vài câu.

Khi hỏi tên và gia đình, thì y nói không nhớ. 

Lại hỏi y có mang “tay gà” không. Niệm Thất không biết “tay gà” là loại gà gì, khác gà thường ra sao, càng không hiểu một con gà lại liên quan thế nào đến tình hình trước mắt. Nhưng dù sao thì y thật sự không có con gà đó, nên thành thật hỏi lại: “Tay gà là loại gà gì?” là được.

Trên mặt đại phu và tỳ nữ đều hiện lên nỗi lo lắng.

“À, đúng rồi!” Lúc này, nàng tỳ nữ mặc áo hồng bỗng nhớ ra: “Cô gái đưa anh ấy đến đã đi ăn rồi, cô ấy nói nếu anh ấy tỉnh dậy thì nhờ tôi gọi điện cho cô ấy.”

Vị đại phu hỏi: “Có thể là cô ấy đã lấy điện thoại của cậu ấy không?”“

“Có thể đấy, tôi sẽ gọi cho cô ấy, cô ấy đã đăng ký số điện thoại ở phòng y tá rồi.” Tỳ nữ nói xong liền quay người bước ra. 

Dù không hiểu “tay gà”, “gọi điện thoại” và vài từ khác, nhưng Niệm Thất đã nghe được việc có người đưa y đến y quán.

 Y hỏi lại, vị đại phu nói: “Là một cô gái trẻ, cô ấy còn đứng ra thanh toán trước chi phí cho cậu.”

Trong đầu Niệm Thất thoáng hiện hình ảnh một gương mặt xinh đẹp. Y chợt nhớ ra, trước khi ngất đi, thật sự có một nữ tử thoáng qua như một tia chớp.

Vị đại phu dặn y đừng chạy lung tung, hãy nghỉ ngơi tại đây trước: “Có chuyện gì thì gọi các y tá.” Ông ta đưa tay chỉ về phía những nữ tử mặc áo hồng di chuyển nhanh nhẹn. 

Niệm Thất chợt hiểu ra, hóa ra những tỳ nữ này ở đây được gọi là “y tá”.”

Nhìn công việc họ làm, cái tên này thật ra cũng khá dễ hiểu từ nghĩa đen. 

Y gật đầu.

Nhưng khi vị đại phu ra ngoài, Niệm Thất vẫn đứng dậy — nơi này quá đặc biệt, y muốn đi quanh xem xét.

Căn phòng rất rộng, có vẻ có hai ba chục chiếc giường, hầu hết đều có bệnh nhân nằm. Cũng có vài người thân chăm sóc bên cạnh. ( app truyện TᎽT )

Bên giường kế bên, có một người thân chăm sóc ngồi đó, luôn cúi đầu nhìn vào một vật thể vuông vức lạ lùng trên tay, vật ấy phát sáng, chiếu ánh sáng đổi màu lên khuôn mặt y.

Nơi kỳ lạ này có quá nhiều thứ phát sáng. 

Thật kỳ diệu.

Quá nhiều câu hỏi chất đầy trong lòng Niệm Thất, nhưng y buộc phải giả vờ thản nhiên, bình tĩnh và ung dung. 

Giữ chặt những nghi ngờ ấy trong lòng, y bước ra khỏi cánh cửa lớn của căn phòng.

Ra đến ngoài, anh dừng bước, không khỏi thở dài nhẹ nhàng.

Một hành lang thật dài!

Căn nhà này lớn đến nhường nào!

Sáng rực như ban ngày! Những chiếc đèn quý giá, trị giá cả ngàn vàng, lần lượt được gắn trên trần nhà! Nhìn thoáng qua cũng không đếm nổi có bao nhiêu chiếc.

Sang trọng xa hoa đến mức khó tin! 

Chủ nhân của y quán này chắc chắn có gia sản khổng lồ, có thể là đại gia địa phương?

Không biết ông ta có thù oán gì với ai muốn hại mình không? Nếu ông ta cần hạ người khác, Niệm Thất có thể dành cho ông ta giá ưu đãi cho khách hàng mới.

Người quản lý chuyên lo việc tiếp nhận khách hàng trong phủ từng nói, trong số khách hàng của họ có tới ba phần mười là khách quen.

Đối với vị khách “béo bở” thế này thì phải giữ chân thật kỹ, phát triển lâu dài.

Niệm Thất vừa suy nghĩ xem nên giảm giá bao nhiêu cho hợp lý, vừa cố gắng bước đi trên hành lang với vẻ mặt như thể “mọi thứ trước mắt chẳng có gì làm tôi ngạc nhiên”, không ngừng nỗ lực hòa nhập với không gian nơi đây.

Thế nhưng, suốt chặng đường đi qua, những bệnh nhân mệt mỏi và người thân chăm sóc trên hành lang đồng loạt quay mắt nhìn u.

Niệm Thất không có cách nào khác, bởi trang phục và kiểu tóc của y hoàn toàn khác biệt so với mọi người ở đây.

Trong lòng y cũng cảm thấy thắc mắc, người ở đây dù nói giọng khác nhưng vẫn là tiếng Quan Thoại vùng Trung Nguyên. Dù có là dân tộc khác thì cũng chắc chắn sống trong vùng được giáo hóa, nên với người Trung Nguyên chính gốc như y, lẽ ra không nên xa lạ. Vậy mà khi mọi người nhìn y, ánh mắt sao lại kỳ lạ như thế?

Tại sao có người khi nhìn thấy y lại cười trước tiên?

Suy nghĩ kỹ hơn, điều khó tin nhất chính là chỗ y nhảy xuống vực là vùng núi cách Giang Thành vài chục dặm, cũng thuộc trung tâm Trung Nguyên, vậy mà khi mở mắt lại thấy mình ở một nơi kỳ lạ như thế này?

Người cứu giúp y đã đưa y từ ngoài Giang Thành đến đây bằng cách nào? Tại sao không cho y điều trị ngay tại Giang Thành?

Không thể nghĩ thông được, thật không thể nghĩ thông.

Chỉ còn cách đợi người đó đến rồi hỏi cho rõ.

May mà y thích nghi với mọi người trong hành lang khá nhanh. Phần lớn đều không nhịn được mà liếc nhìn y thêm vài lần, có người mỉm cười, nhưng nhiều người chỉ nhìn thoáng rồi quay mặt đi làm việc của mình.

Y cũng không tỏ ra quá kinh ngạc. Điều này khiến Niệm Thất lấy lại được chút tự tin để hòa nhập vào môi trường.

Khi đi, y vừa quan sát xung quanh và những người đang có mặt.

Bỗng nhiên, một thứ gì đó thu hút ánh nhìn của y. Niệm Thất dừng bước.

Y tá dẫn Nguyễn Khanh đi tới phòng cấp cứu, thì giữa đường hai người đã nhìn thấy Niệm Thất đang ở trong hành lang.

Người cao ráo, khoác trên mình bộ đồ cổ trang màu đen. Dải thắt lưng siết chặt, làm nổi bật đường nét thon gọn, săn chắc của lưng và eo.

Góc nghiêng khuôn mặt góc cạnh, toát lên vẻ anh dũng cương nghị. Giữa đám bệnh nhân ủ rũ mệt mỏi ở tầng một, y nổi bật hơn hẳn.

Y đứng trước màn hình LED quảng cáo sạc dự phòng chung, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề động đậy, như bị đóng băng tại chỗ.

Nguyễn Khanh nhìn thấy bộ dạng y chợt ngừng bước. 

“Mặc Hán phục kìa, mặc Hán phục kìa!” Y tá nói rồi bước thẳng tới, gọi y: “Không phải anh nói muốn gặp người đưa anh đến đây sao? Người đó đã tới rồi.”

Niệm Thất đang chìm đắm trong sự kinh ngạc.

Ánh đèn sáng rực trên trần nhà cũng không thể khiến y kinh ngạc đến vậy. Cả những nam nhân, nữ nhân hở tay, hở ngực cũng không làm y sửng sốt bằng.

Vì y đã đi khắp nơi, trải qua nhiều vùng đất. Người càng từng trải, càng hiểu rằng phong tục khắp thế gian vô cùng đa dạng, còn có nhiều báu vật kỳ lạ mà ngay cả nghe tên cũng chưa từng.

Nhưng thứ này, thứ đang hiện trước mắt, đã vượt xa phạm trù “Kỳ trân dị bảo” —

Niệm Thất nghiêng người lại xem kỹ, đó chỉ là một tấm bảng dày bằng bốn ngón tay, bên trong tuyệt đối không thể chứa người.

Nhưng đôi mắt  không lừa dối y, không chỉ thấy những người đang nói chuyện, hát múa, mà còn nhìn thấy núi sông, những ngọn tháp cao vút mọc lên giữa đất trời.

Dày đặc như rừng, những tòa nhà sừng sững trên mặt đất tạo nên một thành phố rộng lớn.

Góc nhìn ấy chẳng khác nào một tiên nhân bay lượn trên cao mà nhìn xuống.

Quá đỗi kỳ diệu.

Đang còn say mê trong sự ngỡ ngàng, Niệm Thất bị tiếng gọi của y tá kéo trở về thực tại, vội quay đầu lại.

Không xa sau lưng y tá là một nữ tử đứng đó.

Tóc cô búi thành một búi nhỏ phồng ở sau gáy, đeo chéo một chiếc túi nhỏ, chiếc váy rất ngắn. Không chỉ lộ cánh tay, đôi chân trắng nõn, thẳng tắp và đẹp mắt cũng táo bạo, trần trụi, phơi bày ngoài lớp quần áo.

Đôi mắt sáng ngời, đang chăm chú nhìn y.

“Là người ta tốt bụng đưa anh đến đấy. Chi phí cũng do người ta ứng trước cho anh.” Y tá lải nhải nói: “Giờ anh chưa nhớ ra thì đừng vội lo, cứ thư giãn, từ từ nghĩ lại. Anh hãy nghe người ta kể hoàn cảnh lúc được phát hiện, xem có giúp nhớ ra gì không.”

Cô ta quay sang nói với Nguyễn Khanh: “Hai người cứ nói chuyện xem có giúp gì không. Có chuyện gì thì tìm tôi ở phòng y tá nhé.”

Nói xong, cô ta vội vã rời đi.

Phòng cấp cứu ban đêm đúng là lúc nào cũng bận rộn, chân không rời đất.

Hai người nhìn theo bóng y tá khuất dần, rồi quay lại nhìn nhau. 

Niệm Thất tiến lên một bước, mắt không chớp nhìn thẳng: “Xin hỏi, có phải cô nương chính là người đã đưa ta đến đây để cứu chữa?”

Một người đi qua tình cờ nghe thấy, ngạc nhiên liếc y một cái rồi nín cười bước tiếp.

[Xin hỏi]

[Có phải là]

[cô nương]

Cứu với! Ngón chân của Nguyễn Khanh bắt đầu cào xuống đất rồi!

Điều khiến Nguyễn Khanh sởn gai ốc hơn cả là người trước mắt toát ra một vẻ thản nhiên tự tại.

Y làm sao có thể bình tĩnh đến vậy? Y có biết mình đang trong tình trạng thế nào không? 

Rõ ràng từng sợi tóc đến đế giày đều chẳng hề hòa hợp với xung quanh, người khác chắc đã hoang mang không biết phải làm sao rồi, vậy mà y lại toát ra một vẻ tự tin như thể “tôi vốn là người ở đây”.”

Nhìn thấy nét mặt Nguyễn Khanh thoáng biến sắc nhưng không trả lời, Niệm Thất vừa định nói gì đó thì có người đi qua bên cạnh.

Nguyễn Khanh ho một tiếng thật to.

Niệm Thất lập tức im bặt — giờ cứ mỗi lần y nói gì là lại có người cười, đại phu, y tá, cả người qua đường cũng cười. Y biết chắc mình nói sai chỗ nào đó, nhưng lại không thể tìm ra lỗi ở đâu.

Tiếng ho khan của Nguyễn Khanh rõ ràng là lời nhắc Niệm Thất im miệng.

Quả nhiên, khi người qua đường đã đi qua, Nguyễn Khanh hơi nghiêng người, hạ giọng nói: “Chỗ này đông người quá, chúng ta đổi chỗ nói chuyện nhé?”

Niệm Thất gật đầu đáp: “Được.”

Nguyễn Khanh nhìn quanh, thấy bảng chỉ dẫn treo trên trần.

“Đi thôi, chúng ta đến chỗ kia,” cô chỉ về một hướng nói.

Niệm Thất hoàn toàn không biết nơi này, nên đương nhiên không phản đối, theo sau Nguyễn Khanh đi về phía cuối hành lang dài.

Vừa đi, vừa thầm thán phục sự rộng lớn của tòa nhà.

Đây không phải là hành lang ngoài sân có thể tùy ý thay đổi độ dài, mà là hành lang trong nhà, độ dài của hành lang chính là chiều dài tổng thể của tòa nhà.

Nguyễn Khanh đi phía trước, còn Niệm Thất theo sau.

Y cố gắng hết sức để kiểm soát ánh mắt mình, không để nó rơi xuống vị trí thấp hơn vai của Nguyễn Khanh.

Y làm nghề này, trên tay đã dính đầy máu, cũng chẳng dám tự nhận mình là chính nhân quân tử. Nhưng Niệm Thất y tuyệt đối không phải là loại háo sắc đê tiện, lợi dụng người khác trong bóng tối.

Nguyễn Khanh dẫn y đi dọc theo hành lang dài, rời khỏi khu cấp cứu đến sảnh khám bệnh.

Khu cấp cứu có quầy đăng ký, thu phí và nhà thuốc riêng, hoàn toàn tách biệt với khu khám bệnh. Lúc này, sảnh khám bệnh đã hết giờ làm, cửa chính ra vào đã bị khóa, trong đại sảnh vắng lặng không một bóng người, rất thích hợp để nói chuyện riêng.

Hai người đứng yên trong một góc.

Niệm Thất đã nhận ra rằng càng nói nhiều càng dễ sai, nên không chủ động lên tiếng nữa, chỉ im lặng chờ Nguyễn Khanh mở lời.

Nguyễn Khanh giành thế chủ động, nói trước: “Anh nói với bọn họ là bị mất trí nhớ, như vậy là không ổn.”

Ánh mắt Niệm Thất loé sáng: “Xin cô nương chỉ giáo.”

Y không phủ nhận hay lấp liếm, chỉ cần chịu thành thật thì sẽ dễ nói chuyện hơn. Nguyễn Khanh hỏi Y: “Anh có biết nói như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”

Niệm Thất thừa nhận: “Ta không biết, đang cảm thấy bối rối.”

Nguyễn Khanh nói rõ tình hình trước mắt với y: “Anh tự nhận là bị mất trí nhớ, nhưng phía bệnh viện phải có trách nhiệm với anh, họ sẽ không tùy tiện để một người mất trí nhớ rời đi. Họ sẽ báo cảnh sát, và cảnh sát sẽ mở cuộc điều tra về anh.”

Niệm Thất hỏi: “Cảnh sát à?”

Nguyễn Khanh lập tức chuyển cách nói một cách trôi chảy: “Cũng chính là quan sai đấy.”

Niệm Thất chợt nhận ra, gật đầu biểu thị hiểu ra: “Rồi sao nữa?”

Nguyễn Khanh nói: “Chắc chắn anh không có chứng minh nhân dân, chính là cái này…”

Cô lấy ra chứng minh nhân dân của mình cho y xem.

Niệm Thất nhận lấy tấm thẻ nhỏ, tay vuốt ve nhẹ nhàng.

Y làm nghề này, ngoài việc giết người, còn phải học cách hóa trang, thay đổi giọng nói, làm giả giấy tờ, dù không thành thạo cũng phải biết chút ít, ít nhất cũng phải có con mắt tinh tường để nhận biết. Thế nhưng tấm thẻ nhỏ bé này cầm trên tay lại không thể nhận ra làm bằng chất liệu gì.

Y tin chắc rằng mình không thể làm giả được. Không chỉ mình y, mà có lẽ cả những cao thủ chuyên làm giả hàng nhái trong phủ cũng không thể làm được.

Y hỏi: “Không có cái này thì sẽ như thế nào?”

Nguyễn Khanh nói với y: “Có thể anh sẽ bị đưa đi, hoặc ít nhất họ sẽ kiểm tra thông tin trong cơ sở dữ liệu nhân thân, cố gắng tìm ra danh tính của anh. Ừm, cơ sở dữ liệu nhân thân là nơi tập hợp thông tin nhân thân của tất cả mọi người.”

“Sau đó, chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.”

Thật ra Nguyễn Khanh cũng không rõ cảnh sát sẽ xử lý cụ thể ra sao, nhưng cô suy luận theo logic thì không khó để đi đến kết luận.

Cô nhìn chằm chằm vào Niệm Thất nói: “Bởi vì họ sẽ phát hiện… anh là người không có danh tính.”

Nghe vậy, trong mắt Niệm Thất bừng lên ánh sáng sắc bén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play