Edit: Min
Thẩm Miên khó mà tin nổi, y trừng mắt nhìn dòng cảnh báo sinh mệnh liên tục nhấp nháy trên màn hình.
Vừa nãy lúc y bảo Trương Thượng thư tăng ca, giá trị sinh mệnh còn chẳng nhúc nhích tí nào!
Ánh mắt Hoàng Đế bắt đầu đảo qua đảo lại trên người phụ tử Vệ Quốc Công đang mặt mày khó coi.
Lẽ nào là vì hai người bọn họ?
Vệ Quốc Công ổn định lại tinh thần, hơi nghiêng mắt liếc gương mặt khó coi của trưởng tử, vội vàng đặt chén rượu xuống, lau vết rượu trên tay áo, rồi chậm rãi quỳ xuống bậc thềm.
“Bệ hạ.”
Giọng Vệ Quốc Công trầm thấp đầy đau xót, đến mức ngay cả Thẩm Miên cũng bất giác căng thẳng, lập tức túm lấy hệ thống cục than đang lén lút ăn cơm bên cạnh.
Khoan đã, tại sao Vệ Quốc Công bỗng nghiêm túc như vậy!?
09 đang vụng trộm nhét thịt nướng vào miệng, bị Thẩm Miên túm một cái suýt nữa phun cả miếng thịt ra.
Khóe mắt cục than đen nhánh ánh lên ánh sáng điện tử như sắp khóc.
Đủ rồi! Lần sau, nhiệm vụ lần sau, nó nhất định phải tìm một ký chủ sinh viên đại học!
Vệ Quốc Công trầm giọng nhận tội, nghiêm túc nói: “Thần được Bệ hạ ưu ái, nhưng khuyển tử bao năm qua vẫn theo thần chinh chiến nơi biên ải, hiếm khi hồi Kinh, đối với quy củ trong cung lại càng không thông. Chỉ sợ… chỉ sợ sau khi tiến cung sẽ lỡ lời mạo phạm đến Bệ hạ.”
Thẩm Miên: ?
Mạo phạm kiểu gì, kiểu tăng ca quá độ, rồi lấy tấu chương đập lên đầu Hoàng Đế à?
Nghĩ đến dáng vẻ Thế tử Vệ Quốc Công trong mộng, y cảm thấy Lục Chương hẳn không làm ra được chuyện như vậy.
Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, đã có một vị đại thần bước ra, giọng điệu mỉa mai: “Bệ hạ để Thế tử Vệ Quốc Công theo hầu bên ngự giá, đó là phúc phận của Thế tử. Vệ Quốc Công sao còn phải khước từ?”
Vệ Quốc Công nghe vậy, sắc mặt thoáng cứng đờ, nhất thời lại không tìm ra được lời nào để phản bác.
Dân phong nước Đại Cảnh vốn phóng khoáng, khi Tiên Đế còn tại vị, trong cung đã có vài nam phi, triều trước thậm chí còn từng sắc phong hai vị nam hậu. Trong hoàn cảnh như vậy, Tân Đế lại để trưởng tử có dung mạo xuất chúng, lại chưa lập được công danh “tiến cung bồi giá”…
Quả thực khó khiến người ta tin rằng lời Hoàng Thượng nói chỉ là đơn thuần “bồi giá”.
Vốn mặt mày xám xịt như rau héo, lúc này Trương Thượng thư lại âm thầm đắc ý.
Hừ, xem ra lời Hoàng Thượng vừa rồi bất quá chỉ là để đối phó Vệ Quốc Công mà thôi, Hoàng thượng quả nhiên kiêng kỵ phủ Vệ Quốc Công.
Đến cả Thế tử nổi danh tinh thông binh pháp của phủ Vệ Quốc Công cũng phải nghĩ cách giữ lại trong cung.
Thẩm Miên không ngờ Vệ Quốc Công lại mở miệng cự tuyệt.
Tuy rằng ép buộc người khác là không hay, nhưng nhất thời y lại không muốn bỏ qua một nhân tài đánh thuê tuyệt hảo trước mắt.
Thẩm Miên hơi do dự, khẽ gõ gõ tay vịn ghế.
Tiền công công đứng bên cạnh lập tức liếc xéo phụ tử Vệ Quốc Công một cái, động tác không để lộ dấu vết, rồi khom người nhẹ giọng nói với Thẩm Miên đang có vẻ khó xử: “Bệ hạ, Thế tử tiến cung, ngài xem, có phải vẫn nên cho một cái chức vị thì hơn?”
“Nô tài từng nghe nói, bên Phụng Thần Vệ có vẻ đang trống hai vị trí.”
Dù sao thì hiện giờ Lục Chương vẫn còn là Thế tử, bên Lan Đê còn cần dùng đến Vệ Quốc Công, ngoài mặt không tiện làm quá mức.
Còn về sau...
Nếu Bệ hạ thật sự có tâm tư gì, chờ đến khi Lan Đê hoàn toàn sụp đổ, lại triệu Thế tử vào cung cũng chưa muộn.
Trong khoảnh khắc ấy, Tiền công công đã nhanh chóng nghĩ thay Thẩm Miên ít nhất ba cách xử lý Vệ Quốc Công.
Thẩm Miên nghe vậy, suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Tiền công công rất có lý.
Quả thực, chỉ nói là gọi người vào cung hầu giá, nghe như kiểu đi bóc lột sức lao động không công vậy.
Y lướt hai cái trên màn hình hệ thống, trầm ngâm suy tính nên cho Lục Chương một chức vị gì thì ổn.
Vừa nãy Tiền Dụng có nói còn chỗ trống ở đâu ấy nhỉ, Tả Phụng Thần Vệ?
Dù đang bị túm, 09 vẫn cần mẫn chịu khó như cũ, đưa danh sách chức vị trống mà nó dò được hiển thị lên màn hình cho Thẩm Miên xem.
Thẩm Miên nhét cho nó một nhúm hạt dưa, ngón tay nhẹ điểm lên màn hình, trong lòng đã có quyết định.
“Vệ Quốc Công không cần lo lắng.”
Thẩm Miên an ủi: “Bên cạnh trẫm không có nhiều quy củ như vậy.”
Vệ Quốc Công: Nghe Bệ hạ nói thế, ông lại càng thấy lo hơn đấy!?
Nghe càng lúc càng không giống kiểu “vào cung” bình thường gì cả!
Thẩm Miên nói tiếp: “Trẫm nhớ, chức trung lang tướng của Tả Phụng Thần Vệ hình như còn thiếu một người, Thế tử liền vào Phụng Thần Vệ nhậm chức trước đi.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt không ít đại thần khẽ biến.
Tả — Hữu Phụng Thần Vệ, chuyên phụ trách việc hầu cận với đao bên người, là thị vệ thân cận của Hoàng Đế. Bệ hạ cho mời Thế tử nhập cung tháp tùng ngự giá, dùng cái danh Phụng Thần Vệ nghe thì có vẻ hợp lý
Nhưng—
Nhưng vừa vào đã phong chức trung lang tướng, chính tứ phẩm, thì đúng là...
Trong lòng mọi người nhất thời khó đoán được thánh ý ra sao.
Vệ Quốc Công vẫn còn đang do dự.
Tiền công công rất không hài lòng với sự chần chừ ấy, liền hơi nâng cao giọng: “Vệ Quốc Công, Thế tử Vệ Quốc Công? Còn không mau lĩnh chỉ tạ ân?”l
Lục Chương lập tức đảo mắt nhìn quanh, rồi không đợi Vệ Quốc Công mở miệng lần nữa, liền đứng dậy quỳ xuống bên cạnh phụ thân.
Hắn cúi lạy thật sâu, nói: “Thần, Lục Chương, lĩnh chỉ tạ ơn.”
Thẩm Miên vừa mở miệng “Miễn lễ”, liền thấy màn hình hệ thống trước mắt nhấp nháy dòng chữ 【Giá trị mệnh -3】, rồi chậm rãi biến thành 【Giá trị mệnh -5】.
Y lập tức hít một hơi lạnh.
Chuyện gì thế này? Rốt cuộc là ai, là ai đã kích hoạt cảnh báo giá trị sinh mệnh của y?!
Không lý nào lại là phụ tử Vệ Quốc Công... Rõ ràng y đã đồng ý giải quyết chuyện lương thảo, còn phong quan cho Lục Chương kia mà?
Thẩm Miên suy nghĩ suốt năm phút, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Thôi, chỉ 5 điểm nguy hiểm chưa rõ nguồn gốc mà thôi.
Y xiên một miếng đào bỏ vào miệng, quyết định hưởng thụ chút thư thả cuối cùng trước giờ làm việc.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Miên đã bị Tiền công công đánh thức.
Y ngái ngủ liếc màn hình hệ thống một cái, thấy thời gian hiện tại, lập tức cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Cứu mạng, có người bình thường nhà ai lại phải dậy đi làm từ canh năm (3 — 5h sáng) chứ?!
Chờ y ăn hết một vòng món của Ngự Thiện Phòng, lập tức bỏ việc cho xem!
Thẩm Miên âm thầm mắng chửi trong lòng, cả người tỏa ra oán khí mà lên triều.
Oán khí của người phải dậy sớm làm việc so với quỷ còn nặng hơn, lúc lâm triều, Thẩm Miên chỉ cảm thấy mình đang ngồi không phải trên long ỷ, mà là bên miệng một cái giếng khô.
Có lẽ các đại thần đều nhìn ra Bệ hạ tâm trạng không tốt, buổi triều sớm tiến hành cực kỳ yên ắng và nhanh gọn, không ai dám tùy tiện đụng vào xui xẻo.
Sau khi hạ triều, Thẩm Miên cùng vài vị đại thần thảo luận sơ qua công việc triều chính, đến khi xong việc mới với vẻ mặt mệt mỏi quay về tẩm điện của Điện Tử Hoàn dùng bữa trưa.
— Cũng may nước Đại Cảnh không phải chỉ ăn hai bữa một ngày, nếu không, y thật sự muốn đình công cho xong.
Tiền công công thấy Hoàng Đế ăn uống còn không có tinh thần, bèn ân cần đề nghị: “Bệ hạ, Thế tử Vệ Quốc Công hôm nay chính thức nhận chức trung lang tướng. Ngài xem, có cần để hắn bắt đầu trực ban bên cạnh Bệ hạ từ ngày mai không?”
Thẩm Miên nghĩ đến đống tấu chương cần xử lý hôm nay, một chút cũng không muốn động tay.
“Để hắn vào cung hôm nay luôn đi.”
Tiền công công khựng lại một thoáng, rồi lập tức khôi phục vẻ mặt thường ngày, gật đầu đáp: “Vâng, bệ hạ, lát nữa nô tài sẽ cho người truyền Lục đại nhân vào cung.”
Không cần vội... Ừm, dùng xong bữa tối rồi hẵng đến cũng không muộn. Phải rồi, dọn sẵn một gian phòng trong tẩm điện. Nếu tối quá cung môn đóng, hắn không kịp về phủ thì cứ để hắn nghỉ lại trong cung.
Đã để nhân viên tăng ca, thì vẫn nên cung cấp ăn ở đầy đủ.
Vẻ mặt Tiền công công thoáng có chút vi diệu, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu rồi lui xuống.
“Ngao?”
Chân trước Tiền công công vừa bước khỏi cửa điện, một cái đầu tròn tròn mềm mại của báo nhỏ liền “vèo” một cái, ló ra từ sau lưng ghế của Thẩm Miên.
Con báo tuyết nhỏ đưa mắt ngó quanh, chóp mũi động đậy, rất thuần thục bám lấy bắp chân Thẩm Miên, bắt đầu cố sức leo lên.
——Được Thẩm Miên tỉ mỉ chăm sóc mấy ngày, nhóc con này đã dần bỏ đi sự đề phòng, thân thiết với Thẩm Miên hơn hẳn.
Tất nhiên, với người ngoài thì con báo tuyết vẫn rất cảnh giác.
Thẩm Miên đặt đũa xuống, một tay bế bổng báo nhỏ lên.
Tuy đã được nuôi dưỡng mấy hôm, trông không còn thảm hại như trước, nhưng thân thể vẫn gầy gò, chỉ cần khẽ vuốt nhẹ đã có thể cảm nhận được xương sườn bên dưới.
Cung nữ Mộc Tê trông thấy, lập tức tiến lên, nhẹ nhàng đặt khay bạc trong tay xuống mép bàn.
Trên khay bày gọn ghẽ những miếng thịt cắt sẵn, ngoài thịt bò thịt dê, còn có một khối thịt thỏ nhỏ và nửa khúc cá trắng đã làm sạch.
Thẩm Miên cho báo nhỏ ăn no, ôm lấy con vật bé xíu đang vui vẻ rù rì không dứt, rồi thoải mái chợp mắt một giấc trưa.
Y vốn tưởng Lục Chương phải đợi dùng xong bữa tối mới tiến cung, nào ngờ không biết Tiền công công đã truyền lời thế nào, Thẩm Miên vừa mới tỉnh giấc chưa được bao lâu thì đã nghe thấy Tiền công công bước vào bẩm báo: Lục Chương đã tới.
Thần sắc Thẩm Miên phức tạp, tắt bộ phim vừa mới xem được đoạn đầu trên màn hình hệ thống.
Lục ái khanh đúng là yêu nghề quá mực.
Ngồi cạnh một người chăm chỉ tận lực như vậy, áp lực thực sự rất lớn, y còn có thể an tâm mà trốn việc nữa sao!?
Nhân lúc Lục Chương còn chưa vào điện, Thẩm Miên chầm chậm đem đống tấu chương định xem hôm nay xếp ngay ngắn, ra vẻ chăm chỉ cần mẫn.
Tiền công công rót thêm trà, dâng điểm tâm, lại mang lên một đĩa hạt khô, rồi thay đổi hương trầm, lúc này mới cúi đầu hỏi nhỏ: “Bệ hạ, có muốn tuyên Lục đại nhân vào điện?”
Bình thường, Bệ hạ luôn có ảnh vệ âm thầm hộ giá bên mình, người của Phụng Thần Vệ cũng chỉ đứng canh bên ngoài đại điện. Thế nhưng, vị Thế tử Vệ Quốc Công này... Chỉ e Hoàng thượng không muốn để hắn chỉ đứng ngoài mà thôi.
Quả nhiên, Thẩm Miên gật đầu đương nhiên: “Ừ, gọi hắn vào đi.”
.....
Khi nghe tin Tân Đế muốn hắn tiến cung, sắc mặt Lục Chương vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Thế nhưng, tay phải của hắn vào khoảnh khắc nghe xong thánh chỉ đã bất giác siết chặt, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Nét mặt Vệ Quốc Công do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Có lẽ... là chúng ta nghĩ nhiều rồi, ta thấy Bệ hạ... không giống hạng người đó.”
“Quy củ trong cung khác biệt với bên ngoài, con vào cung rồi, mọi việc phải cẩn thận, tuyệt đối không được xúc phạm đến Bệ hạ.”
Lục Chương rũ mắt, chậm rãi buông lỏng bàn tay, chỉnh lại ngoại bào, trầm giọng đáp: “Vâng.”
Vệ Quốc Công lo lắng nhìn trưởng tử mặc vào bộ quan phục vừa được ban, đeo thanh bội đao của Phụng Thần Vệ, rồi bước lên xe ngựa.
Ông thở dài một tiếng, quay đầu liền thấy tiểu nhi tử mặt mày ngơ ngác, tay còn xách theo một cái ná cao su.
Lục Chiêu nhìn đại ca mặt trầm như nước rời cửa, lại quay sang liếc phụ thân đang mang vẻ mặt u sầu: “Phụ thân?”
Hắn ta nghi hoặc hỏi: “Đại ca sao vậy?”
Nghe nói đại ca vừa về Kinh đã được phong chức chính tứ phẩm kia mà, sao mặt lại khó coi đến thế?
Vệ Quốc Công nhìn cái ná trong tay hắn ta, chỉ cảm thấy bực bội, liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì, con—”
Ông day day huyệt thái dương: “Ta bảo con đọc sách, con đọc xong chưa?”
Lục Chiêu chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Vệ Quốc Công đợi mãi không thấy trả lời, lập tức trợn tròn đôi mắt hổ, Lục Chiêu co rụt cổ lại, chưa đợi phụ thân nổi trận lôi đình đã nhanh chân chuồn mất.
......
Lục Chương một đường tiến cung, đúng như hắn đoán, tiểu thái giám dẫn đường đưa hắn thẳng đến thiên điện của Điện Tử Hoàn.
Hắn vừa định bước vào điện, thì Tiền công công ở cửa liếc thấy thanh bội đao bên hông hắn, khoé mắt giật khẽ.
“Thế tử gia.”
Tiền công công dùng phất trần khẽ chỉ vào thanh ngự đao: “Thanh đao này, hay là để nô tài thay ngài bảo quản trước?”
Bị bao vây bởi những ánh mắt hoặc lộ liễu hoặc ngấm ngầm dò xét của cung nhân và thị vệ, Lục Chương vẫn điềm nhiên như cũ, ung dung tháo đao bên hông, giao cho Tiền công công: “Vậy, phiền công công rồi.”
“Ai ui, không dám nhận.”
Tiền công công mỉm cười, khẽ ra hiệu vào trong: “Ngài mau vào đi, Bệ hạ đang đợi rồi.”
Lục Chương khẽ gật đầu, nhấc bước bước qua cửa điện bên.
“Két ——”
Cánh cửa điện sau lưng hắn từ từ khép lại.
Ngay khoảnh khắc Lục Chương vừa kịp thích ứng với ánh sáng trong điện, gương mặt vẫn giữ bình tĩnh từ nãy đến giờ của hắn, rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt mảnh.
——Vị Tân Đế trẻ tuổi đang ngồi sau ngự án, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại thì vươn xuống dưới bàn, động tác trông vô cùng khả nghi.
Tấm rèm vàng dày dặn trước bàn rủ xuống tận đất, bên trong mơ hồ truyền ra vài tiếng động khe khẽ.
Đồng tử Lục Chương lập tức co rút.
Thế tử Vệ Quốc Công, người trên chiến trường chưa từng biết sợ là gì, khoảnh khắc ấy lại gần như lần đầu trong đời, khẽ luống cuống, lùi về sau nửa bước.