ed: trì
Dung Thi Dực ngàn vạn lần cũng không ngờ chỉ ra ngoài làm thêm cũng có thể đụng mặt Tống Từ.
Tên kia đúng là đi đâu cũng rảnh rỗi sinh nông nỗi, chuyên tìm cách gây chuyện với cậu.
Tâm trạng Dung Thi Dực không tốt cho lắm, không có việc gì làm, cậu bèn cầm giẻ lau đi lau chiếc giá nướng BBQ của mình.
Hiện giờ đang vắng khách, tiệm nướng cũng chưa có khách mới tới. Bà chủ đi ngang qua thấy cậu, liền cười nói:
“Tiểu Dung à, cũng muộn rồi, mai còn phải đi học đúng không? Về nghỉ đi, giờ này chắc cũng không có ai tới nữa đâu.”
Nghe bà chủ nói vậy, Dung Thi Dực gật đầu, cởi tạp dề, chuẩn bị rời đi thì bất ngờ liếc thấy một bàn khách dường như đang vẫy tay gọi mình.
Dung Thi Dực hơi sững lại, cảm thấy đối phương có vẻ đang cần giúp đỡ, lập tức đi qua hỏi có chuyện gì.
“Cái kia… anh gì ơi, có thể phiền anh sang nói với cái bàn kia một chút được không? Bảo họ thu bớt pheromone lại đi ạ? Bàn tụi em toàn là Omega, chịu không nổi nữa rồi.”
Người lên tiếng là một thiếu niên da trắng, người gầy, sắc mặt tái nhợt trông không ổn chút nào.
Dung Thi Dực không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý. Cậu nhìn theo hướng chỉ tay của người nọ, quả nhiên là bàn khách ngồi giữa tiệm.
Hôm nay tiệm đồ nướng có một nhóm khách đến, người khá đông, phải ghép hai bàn mới đủ chỗ ngồi. Bọn họ gọi rất nhiều đồ nướng và rượu, từ nãy tới giờ cứ cười nói ồn ào.
Trong đó có hai ba Alpha cởi trần, không xịt thuốc ức chế, đúng là hơi khó chịu.
Dung Thi Dực khẽ nhíu mày, bước tới vỗ vai một trong mấy tên Alpha kia, lên tiếng:
“Người anh em, mặc áo vào đi, xịt chút thuốc ức chế hộ cái, mùi của anh ảnh hưởng người khác đấy.”
“Hả?”
Tên kia quay sang liếc Dung Thi Dực một cái, sau đó làm như không nghe thấy, tiếp tục nâng ly rượu cười đùa với bạn.
Dung Thi Dực nhíu mày, cảm thấy chính mình bị phớt lờ, trong lòng bắt đầu bực bội.
Cậu nâng giọng, cố ý nói to hơn:
“Anh bạn, mùi pheromone của anh nồng đến mức tôi còn ngửi thấy rồi đấy. Làm ơn dùng cái tay quý giá của anh xịt thuốc ức chế đi, chỉ cần ấn hai phát thôi mà, đơn giản lắm.”
Mấy lời này của cậu khiến không ít người trong tiệm chú ý, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này, bao gồm cả Tống Từ ở cách đó không xa.
Triển Bác Xuyên đang bị xiên thịt cay đến đỏ mặt, vừa hít khí vừa cười:
“Tên chó con này cũng thú vị phết, mồm miệng cũng gớm đấy.”
Tống Từ không nhìn sang, chỉ khẽ cong môi cười, không tỏ ý kiến gì.
Bên phía Dung Thi Dực, vừa dứt lời, cậu liền bị cả bàn mấy tên đàn ông kia trừng mắt nhìn chằm chằm.
Thế nhưng Dung Thi Dực chẳng hề sợ hãi, cứ đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh ung dung đáp lại ánh mắt họ.
Tên vừa bị vỗ vai đặt ly rượu xuống, ngả người tựa vào ghế, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Dung Thi Dực từ đầu tới chân.
Tên đó gật đầu, đưa tay chỉnh lại quần áo trên người, rồi cười nhạt nói:
“Cậu là nhân viên nướng đồ vừa nãy đúng không? Thái độ nhân viên cửa tiệm các người đối xử với khách kiểu đó à? Không biết nói chuyện tử tế hả?”
Nói tử tế là anh nghe chắc?
Dung Thi Dực thầm mắng trong bụng, căn bản không thèm để tên này vào mắt, chỉ lười biếng đáp:
“Tôi tan ca rồi. Giờ tôi chỉ nhắc nhở với tư cách cá nhân, không được sao?”
“Được được được, nhưng cậu cũng là Alpha mà đúng không? Sao nào, mùi pheromone của mấy anh đây mạnh quá, ép cậu không ngẩng đầu nổi à?”
Tên đó cố ý dùng giọng điệu giễu cợt nói một câu, cả bàn còn lại nghe thấy lời này liền phá lên cười.
Trong đó có một tên gầy như khỉ ốm nhìn xung quanh một vòng, rồi nói bằng giọng cực kỳ ghê tởm:
“Ây, nói không chừng biết đâu lại là có bé O nào chịu không nổi, cu cậu đây thay người ta ra mặt đấy. Vậy đi, bọn anh cho cu cậu làm việc tốt luôn, bọn anh không thu pheromone nữa, bé O kia mà chịu không nổi thì cậu giải quyết giúp người ta đi. Còn nếu cậu không làm được thì đổi lại để bọn anh giải quyết cũng không thành vấn đề, ha ha ha ha…”
Bọn họ nói chuyện cũng không hề hạ giọng, nói xong thì cười ầm lên, mấy người xung quanh nghe thấy đều lộ vẻ ghê tởm chán ghét.
Dung Thi Dực hít sâu một hơi, cố ý trợn trắng mắt đầy khoa trương, giơ tay lên nghiêm túc hỏi tên khỉ ốm:
“Nói cái loại lời bẩn thỉu đó, mông với mồm của anh là ngược nhau đấy à?”
Tiếng cười của tên khỉ ốm lập tức im bặt, hắn chửi thầm một tiếng, ngay sau đó Dung Thi Dực cảm nhận được có pheromone từ Alpha xung quanh đang đè ép lên mình.
Thông thường, Alpha phóng thích pheromone với một Alpha khác cũng chẳng gây được uy hiếp gì. Nhưng nếu xảy ra xung đột, thì pheromone lại vô hình trung như một loại “vũ khí áp chế”, bên nào mạnh hơn sẽ tạo áp lực đè nén vô hình, ép đối phương phải cúi đầu.
Dung Thi Dực thực sự cực kỳ ghét chuyện này.
Muốn đánh thì đánh mẹ đi, bày đặt dùng pheromone làm gì. Cậu không yếu, pheromone của cậu thả ra cũng đủ mạnh để đè ép hơn phân nửa Alpha. Nhưng khổ nỗi cái mùi tin tức tố của cậu lại là mùi dâu bơ, sức sát thương phải nói là không có tí nào, vừa tỏa ra là cả đám sẽ cười ngặt nghẽo cho mà xem.
Dung Thi Dực cũng chẳng muốn đè ép lại bọn này, nên cứ đứng yên tại chỗ, cho dù đang phải chịu ít nhất ba luồng pheromone dồn nén lên mình, cậu vẫn giữ bộ dạng thong dong bình thản.
Cách đó không xa Triển Bác Xuyên đang xem kịch đến vui vẻ, uống một hớp nước, một tí cũng không chê việc lớn:
“Sao chưa đánh nhau nữa? Giờ đang thi nhau khoe pheromone hả? Bên nào mạnh hơn?”
Triển Bác Xuyên là Beta, không nhạy với pheromone cho lắm, đành phải nhờ Tống Từ giải thích.
Mang theo chút nghi hoặc Tống Từ nhìn thoáng qua bên kia.
Dung Thi Dực đang quay lưng về phía anh, khoảng cách cũng không xa lắm, thế nhưng anh lại không ngửi thấy mùi pheromone của cậu.
Tống Từ không hiểu vì sao Dung Thi Dực mãi vẫn chưa tỏa ra pheromone, nhưng anh thật sự không thích tình thế lấy đông hiếp yếu trước mắt. Huống chi từ sớm anh đã thấy ngứa mắt cái tên lưu manh kia, thế nên ngay giây tiếp theo, pheromone thuộc về Tống Từ lập tức dâng trào, như thủy triều áp thẳng về phía tên Alpha đang đè ép pheromone kia.
Pheromone của Tống Từ là loại rượu mạnh mang tên Brandy, hương vị cam thuần hậu, trong mùi rượu phảng phất hương trái cây, vừa mang tính công kích mạnh mẽ, lại vẫn giữ được vẻ thanh nhã. Tựa như vương giả bước vào, dễ dàng chiếm thế áp đảo tuyệt đối so với tất cả những người có mặt.
Tống Từ khẽ cười, chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của Triển Bác Xuyên lúc nãy, chỉ tùy tiện đáp:
“Lúc trước thì không biết, nhưng bây giờ, người mạnh nhất là tôi.”
Bên kia, đám người khỉ ốm đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực khủng bố đáng sợ ập tới. Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng nhận ra pheromone này không phải đến từ tên nhóc tóc đỏ đang đứng trước mặt, mà là…
Khỉ ốm liếc qua một cái, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng quét tới từ bàn bên kia, là Tống Từ.
Mà pheromone của Tống Từ lại không hướng về phía Dung Thi Dực, vì thế dù Dung Thi Dực đã nhận ra có một Alpha rất mạnh vừa ra tay, nhưng chính cậu cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Có lẽ là một người trẻ tuổi có chí khí, thấy chuyện bất bình liền ra tay?
Dung Thi Dực cũng chẳng nghĩ nhiều, cậu chẳng muốn phí lời với đám người này, bèn lôi từ túi ra bình thuốc ức chế mùi và xịt thẳng vào mặt vài tên Alpha ở trước mặt.
Mùi pheromone trong không khí lập tức tan hơn phân nửa. Khỉ ốm cảm thấy mất mặt cực kỳ, hắn vung tay đập mạnh xuống bàn, kết quả vừa mới định nổi đóa thì chưa kịp đứng dậy đã bị Dung Thi Dực ấn một tay đè trở lại.
Dung Thi Dực tiện tay cầm một xiên thịt trên đĩa, động tác hơi thô lỗ nhét thẳng vào miệng khỉ ốm, rồi đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
Giọng cậu tuy nhàn nhạt, nhưng trong câu nói lại tràn đầy ý uy hiếp.
Cậu nói
“Lo mà ăn cho tốt, tôi khuyên anh đừng tự chuốc lấy phiền phức.”
Mặt khỉ ốm xanh mét, hắn phun xiên thịt ra lại mâm. Nhưng đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, Dung Thi Dực đã xoay người rời đi rồi.
Hắn tức đến nghiến răng, đường đường là hắn mà lại để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cưỡi đầu cưỡi cổ như vậy?
Hơn nữa hắn vừa nãy có uống chút rượu, giờ máu nóng dồn lên, lập tức vớ lấy chai rượu rỗng dưới chân, đứng dậy, giơ tay ném thẳng về phía Dung Thi Dực đang rời đi.
Dung Thi Dực lúc này hơi lơ mơ, đầu óc cậu chỉ toàn nghĩ đến chuyện về nhà ngủ, chẳng chú ý lắm đến đám người phía sau.
Mãi đến khi có một khách ngồi bên cạnh bàn hét lên:
“Cẩn thận!”
Dung Thi Dực hơi sững người, theo phản xạ quay đầu lại, lập tức đối mặt với chai rượu đang bay thẳng vào đầu mình.
Cậu theo phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt, giơ tay lên chắn. Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng vang lên nhưng cậu lại không có chút đau đớn nào, rất rõ ràng, cậu không bị ném trúng.
Trong khoảnh khắc bối rối ấy, cậu dường như ngửi thấy mùi Brandy nồng nặc.
Dung Thi Dực không nhịn được hít một hơi, rồi mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là một cánh tay thon dài.
Cánh tay ấy có cơ bắp rõ ràng, đường nét mạnh mẽ, máu nhỏ tí tách từ vết thương xuống da, rõ ràng là vừa rồi chính cánh tay này đã chắn chai rượu giúp cậu.
Dung Thi Dực ngơ ra, rồi chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen thuộc kia.
Tống Từ đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối, lông mày hơi nhướng, mang theo chút sát khí, nhưng rất nhanh anh đã thu lại biểu cảm đó, cong môi cười với Dung Thi Dực.
Ngay giây sau, anh buông cánh tay bị thương xuống, cười cười rồi xoay người tung một cú đá thẳng vào bụng khỉ ốm, đá hắn bay ra xa hai mét.
Ôi đệt, ngầu vãi.
Dung Thi Dực trong lòng không nhịn được thầm khen một câu. Trong khoảnh khắc ấy, hình tượng Tống Từ trong mắt cậu bỗng dưng cao lớn hẳn lên.
Bên kia, khỉ ốm đau đớn rên rỉ dưới đất, đồng bọn vội vàng chạy lại đỡ dậy.
Gần đó vốn có một đồn cảnh sát, mấy tên kia cũng không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa cũng không muốn dây dưa thêm với Tống Từ, bàn bạc qua loa vài câu rồi vội vàng tính tiền, kéo nhau chuồn mất.
Không khí vốn căng thẳng trong quán bỗng nhẹ nhõm hẳn, xung quanh có không ít người tò mò ngoái đầu nhìn sang.
Tống Từ thấy bọn họ đã đi xa, cúi đầu nhìn vết máu chảy trên tay, phẩy phẩy vài cái như không có chuyện gì, sau đó bình thản ngồi trở lại chỗ cũ.
Dung Thi Dực nhíu mày, cậu vốn định rời đi, nhưng nghĩ lại vết thương kia là do giúp mình mà bị, nếu cứ vậy bỏ đi thì đúng là hơi vô tình.
Suy nghĩ một chút, Dung Thi Dực đi theo, kéo chiếc ghế cạnh Tống Từ ra rồi ngồi xuống:
“Tống Từ, cậu bị thương rồi.”
Tống Từ nhướng mày, rút tờ giấy lau qua loa máu trên cánh tay:
“Ừ, thấy rồi.”
Triển Bác Xuyên vừa ăn xong xiên thịt cuối cùng, uống một ngụm nước lớn rồi nhìn vết thương trên tay Tống Từ:
“Nghiêm trọng vậy luôn? Chờ tí tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Nhà Tống Từ có bác sĩ riêng, vết thương nhỏ thế này về nhà xử lý là được, cho nên anh cũng không định nhận lòng tốt của Triển Bác Xuyên.
Nhưng ngay lúc anh định từ chối thì điện thoại của Triển Bác Xuyên vang lên.
Triển Bác Xuyên nhìn tên người gọi, lập tức trợn to mắt, lóng ngóng bắt máy, giọng điệu cẩn trọng:
“Điềm Điềm, là anh đây. Ừ, đang ăn với Tống Từ…”
Một bên, Dung Thi Dực trong suốt như người vô hình nhìn hai anh em chí cốt kia, cảm thấy mình đúng là mặt nóng dán mông lạnh. Cậu mím môi, vừa định đứng dậy chuồn đi, ai ngờ vừa mới nhúc nhích, đã nghe thấy Triển Bác Xuyên cúp máy, hớn hở quay sang nói với Tống Từ:
“Điềm Điềm muốn gặp tôi, anh em, không chơi với cậu nữa, như thế đi, nhá.”
Dung Thi Dực lại bị người gọi lại.
“Ơ… anh đẹp trai, cậu là bạn học Tống Từ đúng không? Có thể đưa cậu ấy đi bệnh viện thay tôi không?”
Cậu ta là con nít tám tuổi chắc? Không tự lo nổi cho mình, đi bệnh viện cũng phải có người đi kèm à?
Dung Thi Dực định nổi giận, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống.
Dù sao Tống Từ cũng bị thương vì hắn, đi theo cũng là chuyện nên làm.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nhớ tới “đức hạnh” chọc người người tức chọc chó chó sủa của Tống Từ, Dung Thi Dực vẫn nhịn không được hỏi một câu:
“Tôi đi cùng cậu?”
Tống Từ ném khăn giấy dính máu vào thùng rác, trên người vẫn phảng phất mùi Brandy nồng đậm.
Anh như đang suy nghĩ điều gì, rồi ngẩng đầu nhìn Dung Thi Dực, đôi mắt cong lên, để lộ răng nanh:
Anh cười lên trông rất đẹp, nhưng Dung Thi Dực nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười đó giả tạo muốn chết.
Không chỉ cười giả, Tống Từ còn để lại cho Dung Thi Dực một câu càng khiến người ta rùng mình hơn:
“Trời ạ, đúng là vinh hạnh cho tôi quá đi.”