ed: trì

Tháng tám, thời tiết Giang Thành oi bức, ẩm ướt, ngay cả gió cũng mang theo cảm giác khô nóng phiền muộn.

Hành lang vốn yên tĩnh trống trải bỗng vang lên âm thanh náo nhiệt, là học sinh lớp làm công tác tuyên truyền vừa trở lại phòng học.

Cuối hành lang, trước cửa lớp 10, có hai nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng đó. Một người cầm chai nước uống thể thao phiên bản giới hạn của Đương Quy, mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Cô mím mím môi, thấy nhóm học sinh đầu tiên đi lên từ cầu thang, trong đó không thiếu các Alpha cao lớn. Cô nhón chân, như đang tìm người, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một mái tóc đỏ nổi bật trong đám đông, đôi mắt cô lập tức sáng rực lên.

Người cô nhìn đó là một nam sinh cao ráo, chân dài, mái tóc đỏ bắt mắt, làn da trắng và ngũ quan tinh xảo, vừa đẹp vừa nổi loạn.

Cậu đang đùa giỡn với một nam sinh bên cạnh, hoàn toàn không chú ý đến cô gái nhỏ trước cửa lớp đang nhìn mình chằm chằm.

“Cái kia, bạn học Dung Thi Dực.”

Cô gái nhỏ thấy đối phương không chú ý đến mình, liền vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo cậu.

Dung Thi Dực hơi ngẩn ra, nghiêng mắt nhìn qua, thấy người đang giữ tay mình là một Omega. Trên bảng tên của cô viết ba chữ: “Tô Cẩm Dữu”.

“Có chuyện gì không?” Dung Thi Dực nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay cô.

Tô Cẩm Dữu hơi lúng túng, lắp bắp hai tiếng, rồi đưa chai nước đến trước mặt Dung Thi Dực:

“Cái này… cho cậu.”

Nam sinh đi cạnh Dung Thi Dực huýt sáo trêu chọc, bị cậu dùng khuỷu tay thúc một cái.

Dung Thi Dực hơi nhíu mày, nhìn chai nước trong tay cô, rồi lại nhìn Tô Cẩm Dữu, nói:

“Xin lỗi, tôi không nhận đồ của người khác. Cậu giữ lại đi.”

Nói xong, Dung Thi Dực định bước vào lớp, Tô Cẩm Dữu thấy vậy, sốt ruột đến mức lại kéo tay cậu.

Từ trước đến nay Tô Cẩm Dữu chưa từng bị Alpha từ chối. Lòng tự trọng của cô bị kích động, liền cứng rắn nhét chai nước vào tay Dung Thi Dực:

“Hôm nay tôi nhất định phải đưa cái này cho cậu. Nó là của cậu rồi. Không muốn thì vứt đi cũng được, xử lý thế nào tùy cậu.”

Dung Thi Dực nhướng mày. Đứng đây hơi cản đường, cậu bước tới một bước, khoanh tay dựa vào tường, nhìn Tô Cẩm Dữu, lặp lại lời cô:

“Tùy tôi xử lý thế nào?”

Sau giờ thể dục kết thúc, hành lang đông nghịt học sinh trở về lớp, những người đi qua đều tò mò liếc nhìn sang bên này.

Tô Cẩm Dữu kiên quyết gật đầu.

Dung Thi Dực thấy cô như vậy, không thèm nhìn kỹ lấy một lần, trực tiếp vươn tay chặn một học sinh may mắn vừa hay đi ngang.

Cậu túm lấy khuỷu tay người nọ, cảm giác là một Alpha, liền kéo lại gần.

“Bạn học…”

Dung Thi Dực mở lời, đồng thời liếc mắt nhìn người kia, sau khi thấy rõ là ai, cậu ngây ngẩn cả người.

Nam sinh đó có mái tóc đen, mắt đen, gương mặt thanh tú nhưng nghiêm nghị, từ đầu đến chân toát lên ba chữ “học sinh gương mẫu”, luôn khiến người ta cảm thấy là đàn anh nghiêm túc, ưu tú.

Tình cờ thay, Dung Thi Dực biết người này.

Người đó tên Tống Từ, là hội trưởng Hội học sinh của Tam Trung. Tuy bề ngoài có vẻ dễ đánh lừa người khác, nhưng Dung Thi Dực hiểu rõ, người này chẳng nghiêm túc chút nào.

Dung Thi Dực thấy mình xui xẻo, tùy tiện tóm đại một người thế mà lại tóm trúng kẻ phiền nhất trường.

Cậu bặm môi, nhét chai nước vào tay Tống Từ, giọng có chút khó chịu:

“Cho cậu.”

Tống Từ nhàn nhạt mà liếc Dung Thi Dực một cái, rồi nhìn sang Tô Cẩm Dữu, cũng đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Anh cười, để lộ một chiếc răng nanh, kết hợp với đôi mắt cong lên, trông có chút tà khí.

Tống Từ không đáp lời Dung Thi Dực mà quay sang Tô Cẩm Dữu:

“Tôi nhớ rõ cậu, ủy viên ban tuyên truyền lớp 9.”

Tô Cẩm Dữu không ngờ sự việc thành ra thế này, chỉ biết gật đầu, lễ phép chào: “Chào hội trưởng.”

Tống Từ nhận lấy chai nước từ tay Dung Thi Dực, nhưng lại trả lại cho Tô Cẩm Dữu:

“Bảng tuyên truyền lớp 9 đều là cậu vẽ đúng không? Rất giỏi, nhưng mà…”

Tống Từ dừng lại một chút, Tô Cẩm Dữu không nhịn được hỏi:

“Nhưng mà sao?”

“Nhưng mà, xem ra mắt nhìn Alpha của cậu không được tốt cho lắm.”

Tống Từ liếc sang Dung Thi Dực, giọng nói mang theo ý cười.

“Này, cậu nói vậy thì cô gái người ta ngại lắm…”

Dung Thi Dực vốn định phản bác, nhưng nói đến nửa câu lại sững lại,  đột nhiên phản ứng lại lời này của Tống Từ là thực chất là đang móc mỉa cậu.

Dung Thi Dực không phục, vừa định lên tiếng thì chỉ còn thấy bóng dáng Tống Từ xoay người rời đi, còn tiện tay vẫy vẫy tạm biệt.

Dung Thi Dực khẽ cắn môi, siết chặt tay, đành phải nuốt cục tức vào bụng xoay người bước vào lớp 10.

Không ít học sinh trong hành lang chứng kiến màn kịch vừa rồi, có người không nhịn được buôn chuyện:

“Không thể tin được, Dung Thi Dực thế mà lại từ chối nữ thần đưa nước, đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả. Nếu là tôi…”

“Cậu so được với người ta à?”

Người bạn bên cạnh thẳng thừng cắt lời:

“Trước đây có chị khóa trên tỏ tình với Dung Thi Dực cũng bị từ chối mà. Tôi thấy cậu ấy thế này mới ngầu, tóc đỏ kiểu hải vương mà chẳng hải vương chút nào, chậc chậc chậc, đúng chuẩn hình tượng nhân vật Alpha cấm dục chung tình.”

“Thôi đi, cũng chỉ là lớn lên có chút đẹp trai thôi. Nói đến Alpha chất lượng tốt thật sự, phải là hội trưởng nhà chúng tôi. Cậu xem lúc nãy, xử lý tình huống vừa dứt khoát vừa giữ thể diện cho nữ thần, thật đỉnh.”

Người ban đầu lên tiếng có vẻ không phục, liền tranh cãi với bạn học bên cạnh, tiếng họ nhanh chóng bị chìm trong âm thanh ồn ào của lớp học.

Tô Cẩm Dữu vẫn ôm chai nước trong tay, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Mãi đến khi chị em bên cạnh lên tiếng hỏi:

“Dữu Dữu, tớ thật sự không hiểu. Cậu rốt cuộc thích Dung Thi Dực ở điểm nào vậy? Người này ngoại trừ lớn lên có chút đẹp ra thì chẳng có chỗ nào ổn cả.”

Tô Cẩm Dữu lắc đầu:

“Đừng nói thế, cậu ấy có rất nhiều điểm tốt. Tất nhiên đẹp trai là chủ yếu, nhưng cậu không thấy cậu ấy rất có cảm giác an toàn sao? Rất lễ phép nữa. Quan trọng nhất là cậu có để ý không? Cậu ấy rất khác với các Alpha khác. Đứng trước mặt mình, mình không hề cảm thấy bị áp lực, vì trên người cậu ấy lúc nào cũng có mùi chất ngăn pheromone, cảm giác rất tôn trọng Omega.”

Lời hai người truyền vào tai Tống Từ phía trước, anh hơi mím môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, anh tình cờ đi ngang qua cửa sau lớp 10, liếc vào một cái vừa hay thấy tên tóc đỏ ấy đang đùa giỡn với bạn ở góc cuối lớp.

Phải nói, tên tóc đỏ này cũng là nhân vật nổi tiếng của Tam Trung. Tống Từ ấn tượng rất sâu với cậu, bởi vì gần như ngày nào cậu cũng đi học muộn, về sớm, vi phạm nội quy và hầu như lần nào cũng bị Tống Từ bắt gặp. Tính toán một tí cũng  đã tới tám lần rồi.

Còn nữa, mỗi lần có bảng điểm, Tống Từ và Dung Thi Dực luôn một đầu một cuối, anh đứng đầu, Dung Thi Dực đội sổ. Thầy cô cũng thường xuyên nhắc đến tên Dung Thi Dực với giọng điệu phê bình.

Đến nỗi giao tiếp giữa hai người cũng không nhiều, nhưng mỗi lần chạm mặt đều cãi nhau vài câu. Cả trường đều biết: hội trưởng Hội học sinh và giáo bá không ưa nhau, gặp là đấu, dường như như nước với lửa.

Nhiều người khuyên Tống Từ đừng phí thời gian với Dung Thi Dực, nhưng Tống Từ lại thấy thú vị.

Bởi vì mỗi lần Dung Thi Dực tức giận, trông y như một con chó con gầm gừ nhưng chẳng cắn được ai.

Lúc này, “nam chính” của sự kiện kia đang gục xuống bàn định ngủ bù.
Bạn cùng bàn, cũng là bạn thân của Dung Thi Dực, Tiêu Lẫm, vỗ vai cậu:

“Này, Tống Từ vừa đi ngang qua cửa sau, còn liếc mày một cái đấy.”

Dung Thi Dực kéo khóe môi, không mấy để tâm:

“Có khi thấy tao lớn lên đẹp trai cũng nên đấy.”

“Gớm, tự tin nhỉ? Đến đây đến đây cho bố nhìn thử nào.”

Tiêu Lẫm nghiêng đầu nhìn cậu, bình luận:

“Đúng là đẹp trai, nhưng tao không hiểu, xung quanh mày cũng chả thiếu Omega, sao chẳng thấy mày để ý ai vậy? Hay là… mày không được?”

“Cút cho xa tao ra.” Dung Thi Dực trợn trắng mắt.

“Đừng mà con trai, có bệnh bố chữa!” Tiêu Lẫm ra vẻ vô cùng đau lòng, rồi đổi chủ đề, ghé sát Dung Thư Dực, ngửi:

“Này Dung Thi Dực, tao chợt nhớ ra, quen mày bao năm mà chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của mày luôn ấy. Mày không có khuyết tật gì đấy chứ?”

“Cút.”

Dung Thi Dực lạnh giọng phun ra một chữ, sau đó nhíu mày, vẻ mặt chẳng thèm quan tâm:

“Tao là Alpha, có gì đáng ngửi đâu?”

“Tao chỉ hỏi thôi mà. Ai bảo mày ngày nào cũng thần thần bí bí. Không phải mày có mùi gì kỳ lạ chứ, hay là… vị bún ốc trong truyền thuyết?”

Tiêu Lẫm dường như cảm thấy suy luận của mình có lý.

Dung Thi Dực nhịn cơn xung động muốn đánh đầu chó của cậu ta, hít sâu một hơi:

“Lặp lại lần nữa, mày cút dùm tao được không?”

“Ấy đừng mà, bún ốc ngon lắm, ngửi hôi ăn lại thơm.”

Tiêu Lẫm dở người dở cả thần kinh, nói xong còn chẹp miệng hai cái, suy nghĩ một chút, đột nhiên chọc chọc Dung Thi Dực:

“Nói lại thèm, hay là chúng ta trốn học đi ăn bún ốc đi?”

“Mày có còn tiền đồ tí nào không?”

Dung Thi Dực đối với Tiêu Lẫm là một chút cũng không có biện pháp đối phó nổi, cậu miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn đứng dậy khỏi ghế.

Tiêu Lẫm thấp giọng hoan hô, hai người nhân lúc chuông vào lớp còn chưa vang đã chuồn ra cửa sau lớp học.

Ra đến cửa, Dung Thi Dực len lén ở góc độ người khác nhìn không được, kéo cổ áo ngửi một cái.

Ừm, không tồi, chỉ có mùi nước xả vải và chất ngăn mùi pheromone. Cái mùi pheromone chết tiệt kia không hề lộ ra.

Tam Trung có rất nhiều điều bí ẩn chưa lời giải, một trong số đó là: “Rốt cuộc pheromone của Dung Thi Dực có mùi gì?”

Chưa từng ai ngửi được mùi đó, không phải vì cậu có khuyết tật, mà là vì cố tình giấu.

Dung Thi Dực tuyệt đối không để ai ngửi thấy mùi pheromone của mình. Từ khi phân hoá đến nay, ngày nào cậu cũng dùng loại chất ngăn mùi mạnh nhất, luôn mang theo trên người, không rời nửa bước.

Mà tất cả nguyên nhân của việc này là vì Dung Thi Dực, giáo bá nổi tiếng của Tam Trung, một Alpha đẹp trai ngầu lòi thế mà mùi pheromone lại là dâu tây bơ!

Trời mới biết cậu ghét cái mùi ngọt lịm kia đến mức nào! Mùi này ngửi thôi đã thấy mềm yếu, chẳng có tí khí thế Alpha nào, giống y như mấy Omega nhỏ nhắn yếu ớt.

Người ta làm Alpha thì mùi toàn là đàn hương, thuốc lá, bạc hà, ngửi thôi đã thấy rất có khí chất A.

Còn mùi của cậu? Cái mùi chết tiệt đó chỉ khiến người khác liên tưởng đến bánh gato dâu kem ngọt.

“Ềy, Dung Dung, mày còn nhớ không, chính chỗ đau lòng này từng là nơi chúng ta bị Tống Từ bắt tới tám lần?”

Khi Dung Thi Dực còn đang suy nghĩ, hai người đã ra khỏi khu dạy học, đi thẳng đến chỗ bọn họ hay trèo tường trốn học.

Đoạn tường ở đây thấp hơn hai bên một chút, đúng nghĩa là thánh địa cho mấy đứa hay trốn học.

Tiêu Lẫm dạo thăm chốn cũ, nhớ  lại chuyện xưa, không khỏi có chút cảm khái.

“Đừng có gọi tên tao ghê tởm như thế.”

Dung Thi Dực vừa nói vừa đá nhẹ một cú vào mông Tiêu Lẫm:

“Bớt nói mấy lời xui xẻo đó lại, cũng dẹp luôn việc nhắc tới cái tên phiền phức kia. Động tác nhanh gọn lên, trèo đi!”

“Rồi rồi, được rồi.”

Tiêu Lẫm  giống hệt một tên nô lệ nhỏ bị tư bản áp bức, ấm ức leo qua tường, sau đó với tay nhận lấy cặp sách mà Dung Thi Dực ném xuống.

Cậu ta đứng dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn cái đầu tóc đỏ rực đang thò ra từ đỉnh tường, dang hai tay ra nói:

“Nhảy đi, con trai của ta! Bố đỡ được!”

Dung Thi Dực liếc xéo Tiêu Lẫm, mắt trợn trắng. Một câu “Cút” còn chưa kịp thốt ra, cái đầu đỏ rực kia đã biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Lẫm, như thể bị ai đó kéo tím xuống bên kia tường.

Tiêu Lẫm choáng váng tại chỗ.

Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến người ta sợ hãi. Không cần nhìn, cậu ta cũng biết bên kia tường đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện nên tới thì sẽ tới, như thể có lời nguyền nào đó ám vào vậy, con trai cả của cậu ta lại một lần nữa bị Tống Từ bắt tại trận ngay lúc trèo tường.

Lần thứ chín rồi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play