ed: trì

Dung Thi Dực vừa mới leo lên đầu tường đã bị ai đó nắm lấy mắt cá chân kéo tụt xuống.

Cằm cậu suýt chút nữa đập vào mép tường, rơi xuống đất không đứng vững, loạng choạng lùi lại mấy bước.

“Ừm, trốn học không thành, trừ ba điểm.”

Bên tai lại vang lên giọng điệu chậm rãi ấy của Tống Từ.

Bên tai lại vang lên giọng thiếu đòn của Tống Từ, Dung Thi Dực cúi người phủi bụi tường dính trên quần, rồi khẽ nhíu mày, khoanh tay ngẩng nhìn anh:

“Còn trừ gì nữa hả anh trai? Quên rồi đấy à, mới khai giảng có một tuần mà mấy điểm hạnh kiểm của tôi đã bị cậu trừ sạch rồi.”

“À, ra vậy.”

Tống Từ ra vẻ suy tư gật gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sổ tay nhỏ từ trong túi, mở nắp bút, không biết lại ghi chép thứ gì.

“Nhưng tôi không cho nợ điểm. Nhưng xét đến tình huống đặc biệt của cậu, cũng không phải không thể thông cảm.”

Tống Từ viết viết vài chữ, hài lòng đậy nắp bút lại, mỉm cười nhìn Dung Thi Dực:

“Chúc mừng, điểm hạnh kiểm hàng ngày của cậu giờ là âm chín điểm.”

“Chậc.” Dung Thi Dực thật sự nghiêm túc so đo chuyện này:

“Vừa nãy chẳng phải cậu bảo trừ ba điểm à?”

Nghe cậu nói như vậy, hội trưởng thanh liêm chính trực Tống Từ liền đưa sổ tay cho kẻ nghi ngờ kia xem.

Dung Thi Dực ghé vào xem, thấy bên trên vẽ một hình người que đang nhe răng trợn mắt, nhờ mái tóc đỏ chót trên đầu que diêm đó, cậu lập tức có thể nhận ra đó là mình.

Ngay sau đó, chỉ nghe “cộp” một tiếng, Tống Từ dùng đầu bút gõ vào đầu đỏ của người que, nghiêm túc giải thích:

“Nhuộm tóc trừ một điểm, trốn học không thành trừ ba điểm. Hơn nữa xét theo tiền án của cậu, tôi hoàn toàn có cơ sở nghi ngờ là lát nữa cậu sẽ không ngoan ngoãn quay lại lớp.”

Tống Từ cười tủm tỉm đóng sổ lại:

“Cho nên, trốn học thành công, trừ thêm năm điểm.”

“Đệt.”

Dung Thi Dực không nhịn được chửi thề một câu, tiện thể trừng mắt nhìn Tống Từ:

“Cậu đoán đúng rồi, tôi đúng là không quay lại thật.”

“Ừ ừ.”

Điều khiến Dung Thi Dực bất ngờ là Tống Từ nghe vậy chỉ cười, hất cằm ra hiệu:

“Thế thì cậu đi đi.”

Dung Thi Dực thật sự nghi ngờ Tống Từ cố tình đến là để gây sự với cậu.

Lần nào cũng vậy, trừ điểm thì trừ, trừ xong lại vẫn để cậu đi, chẳng hiểu làm thế để làm gì.

Một ngọn lửa nhỏ bốc lên trong lòng Dung Thi Dực, khiến giọng cậu cũng trở nên châm chọc hơn:

“Giáo viên còn mặc kệ tôi, cậu thì ngày nào cũng đuổi cùng giết tận Tống Từ, tôi đắc tội gì với cậu à? Hay là cậu thấy chơi tôi vui quá?”

Đối mặt với sự chất vấn từ cậu, Tống Từ suy nghĩ một chút, thành thật trả lời:

“Cậu hình như không đắc tội gì tôi cả. Nhưng tôi không ưa cậu lắm, nên cứ muốn gây rắc rối cho cậu.”

Tống Từ ngừng một chút, bật cười bổ sung:

“Chẳng qua, cậu đúng là khá vui.”

Nghe đến câu này, Dung Thi Dực ngứa răng muốn cắn người.

Không rõ là do bản năng Alpha sinh ra để khắc khẩu nhau hay tại riêng Tống Từ người này có vấn đề, Dung Thi Dực cậu cảm thấy mình không nên cùng người này tồn tại chung một khung hình.

Cậu trong lòng tự khuyên chính mình không cần tức giận làm gì, sau đó giơ ngón trỏ ra chọc chọc vào vai Tống Từ:

“Vừa hay, tôi cũng thấy cậu phiền. Tống Từ, tốt nhất là cậu nên tử tế với bản thân đi, đừng có ép mình đi tiếp xúc với người mà mình ghét.”

“Ừm.” Tống Từ cười tủm tỉm, vỗ tay cậu ra:
“Tôi sẽ cân nhắc.”

Thấy bộ dạng nhẹ nhàng như mây gió của anh, Dung Thi Dực chỉ cảm thấy cú đấm của cậu như đánh vào bông.

Cậu nghiến răng, tức đến bật cười:
“Được, Tống Từ, vậy chúng ta đi, xem ai hơn?”

Nghe cậu nói, Tống Từ cong môi gật đầu, rồi nhìn Dung Thi Dực nhẹ nhàng trèo qua tường.

Trước khi đi, đầu tóc đỏ đó còn tự cho là hung dữ cố tình trừng mắt nhìn anh một cái.

Khá thú vị.

Bên kia tường, Tiêu Lẫm đưa cặp sách cho Dung Thi Dực, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, liền vui sướng hả hê khi thấy con trai cả gặp nạn hỏi:

“Sao vậy? Lại đấu võ mồm với Tống Từ à?”

Dung Thi Dực nghe thấy cái tên này liền bốc hoả.

Tiêu Lẫm mừng còn không hết, cố tình khiêu khích:

“Ây, mày không hiểu rồi. Có nam sinh nào suốt ngày kiếm chuyện với mày, nghĩa là người ta thích mày đấy. Dựa theo tần suất Tống Từ gây chuyện với mày, biết đâu cậu ta đã thầm thương trộm nhớ mày từ lâu rồi!”

Nghe xong lời này  khiến Dung Thi Dực lập tức sởn cả da gà, cậu cau mày đập vào gáy Tiêu Lẫm một phát:

“Mày cút sớm dùm tao đi, nếu tao mà làm sai, pháp luật sẽ trừng phạt tao, chứ không phải bắt tao yêu đương với một Alpha.”

Tiêu Lẫm cười ha hả, khoác vai cậu:

“Đùa thôi, đi, đi ăn bún ốc chữa lành trái tim bị thương của con trai.”

“Tao không ăn, mày tự ăn đi.”

Dung Thi Dực ghét bỏ hất tay cậu ta ra, thấy vẻ mặt ấm ức của Tiêu Lẫm liền ra vẻ vô tội nhún nhún vai:

“Tao có nói là ra ngoài để đi ăn trưa với mày đâu. Ông đây còn có chính sự, mày tự chơi đi.”

“Lại đi làm thêm à? Không thể nào, tao thấy mày như siêu nhân ấy, suốt ngày làm hai ba công việc một lúc.”

“Phiền mày nghiêm túc chút, thứ ba thứ năm làm hai ca, thứ hai tư sáu làm ba ca.”

Dung Thi Dực vừa phẩy tay vừa giảng giải, sau đó thấy chiếc xe buýt mình cần sắp đến trạm, liền vội vã chạy qua. Trước khi đi, còn quay lại vẫy tay với Tiêu Lẫm coi như tạm biệt.

Giang Thành về đêm còn náo nhiệt hơn cả ban ngày. Ngoại trừ khu trung tâm rực rỡ ánh đèn neon, thì ngay cả những nơi hẻo lánh ở vùng ngoại ô cũng tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Tống Từ và bạn là Triển Bác Xuyên sóng vai đi bộ trên đường. Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, sau một lúc lâu, giơ tay hút một hơi, khói thuốc lượn lờ tan vào ánh đèn đường màu vàng ấm áp.

Hồi lâu sau, Tống Từ dụi tàn thuốc vào thùng rác bên vệ đường, liếc nhìn Triển Bác Xuyên rồi hỏi:

“Cậu gọi tôi ra giữa đêm hôm khuya khoắt chỉ để cùng cậu đi dạo thế này thôi à?”

Triển Bác Xuyên mặt mày ủ rũ, thở dài:
“Cậu lạnh nhạt thật đấy, không thèm an ủi người anh em vừa mới bị đá một câu cho đỡ tủi thân.”

“Cậu mới quen tôi hôm nay sao?”

Dứt lời, Tống Từ giơ tay xem đồng hồ, nói với Triển Bác Xuyên:

“Tôi có thể dành thêm cho cậu nửa tiếng nữa. Hết nửa tiếng rồi, thì chẳng ai có thể cản Tống Từ này về nhà học bài.”

“Học bài á? Quỷ mới tin, kẻ đêm trước cuộc thi toán chơi game thâu đêm, phát đề xong ngủ nửa tiếng mới làm bài không phải cậu à?”

Triển Bác Xuyên cười lạnh chọc thủng lý do lý trấu của Tống Từ, rồi nhấc chân đi về phía một quán nướng ngoài trời bên đường:

“Nửa tiếng thì nửa tiếng, đi, Tống thiếu gia, để tôi dẫn cậu nếm thử một chút mùi vị nhân gian.”

Tống Từ hơi nhíu mày, nhìn tấm bảng hiệu cũ kỹ dính đầy khói dầu của quán nướng kia.

Anh vẫn đi theo Triển Bác Xuyên vào trong, chọn một cái bàn trông tạm được, dùng ngón tay quẹt thử một chút, xác nhận sạch sẽ mới chịu ngồi xuống.

Triển Bác Xuyên rút khăn giấy lau bàn, sau đó cầm lấy thực đơn, vừa xem vừa hỏi Tống Từ:

“Cậu muốn ăn gì? Thôi khỏi hỏi, thiếu gia như cậu chắc chắn không đụng tới đồ quán ven đường.”

Anh ta không chờ Tống Từ trả lời, tự quyết định gọi món, rồi nói với bà chủ quán:

“Nướng mười xiên thịt, năm xiên tim, thêm một phần tôm hùm đất.”

“Được được.”

Bà chủ quán tươi cười lấy lại thực đơn, gọi lớn về phía quầy nướng BBQ phía xa:

“Tiểu Dung, làm cho hai anh đẹp trai này mười xiên thịt, năm xiên tim nhé!”

“Được rồi!”

Một giọng nam trẻ tuổi từ bên kia đáp lại.

Giọng nói này nghe hơi quen, mà họ “Dung” lại không phổ biến, thành công khiến Tống Từ chú ý, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía đó.

Chỗ kia ánh đèn lờ mờ không sáng lắm, trên quầy nướng BBQ cũng chỉ treo một chiếc bóng đèn nhỏ, nhưng vẫn đủ để Tống Từ nhìn rõ cậu trai tóc đỏ đang bận rộn sau quầy nướng.

Người kia buộc tạp dề, trên mặt dính chút bẩn, trông có phần buồn cười.

Triển Bác Xuyên nhận ra ánh mắt Tống Từ, hơi tò mò nhìn theo, tiện miệng hỏi:

“Nhìn cậu chàng nướng BBQ đó à? Cũng đẹp trai phết đấy, quen à?”

“Ừm, cũng coi là vậy.”

Tống Từ thu ánh mắt về, khóe môi khẽ cong lên, như thể một con cáo đầy mưu mô:

“Là chó dữ….. cùng trường.”

Anh cố tìm một ví dụ coi như chấp nhận được.

Triển Bác Xuyên bật cười, lắc đầu không nói gì thêm.

Anh ta tuy rằng học khác trường cấp ba với Tống Từ, nhưng hai người lớn lên cùng nhau, đối với nhau cũng coi như khá hiểu biết. Nhìn phản ứng của Tống Từ lúc này, Triển Bác Xuyên liền biết tên tóc đỏ kia chắc chắn từng bị Tống Từ “chơi khăm” không ít lần.

Bản lĩnh chọc người tức chết của Tống Từ, cái kia tuyệt đối là truyền thuyết sống.

Quán nướng ban đêm cũng khá đông khách, có một bàn toàn mấy gã to con cởi trần đang cụng ly ồn ào. Pheromone của vài Alpha trong số đó lan ra khắp nơi, khiến ai ngửi thấy cũng thấy bực mình.

Tống Từ liếc nhìn về phía đó, hơi cau mày.

Triển Bác Xuyên biết tên này trước nay không thích nơi quá ồn ào đông người, lúc này chắc tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Anh ta hơi hối hận vì một phút bốc đồng mà lôi Tống Từ ra đây. Với tính khí của Tống thiếu gia, nếu nổi cáu thì chuyện anh ta bị đá hôm nay cũng chẳng đáng lo cho lắm.

Triển Bác Xuyên rót cho mình một cốc nước, đang định đổi chủ đề để dời đi sự chú ý của Tống Từ thì bỗng một khay thức ăn được đặt mạnh xuống bàn trước mặt hai người:

“Mười xiên thịt, năm xiên tim, BBQ nướng đủ gia vị.”

Dung Thi Dực xác nhận lại đơn, rồi thêm một câu đúng phong cách phục vụ chuyên nghiệp:

“Chúc quý khách ngon miệng.”

Cậu vốn chẳng bao giờ để ý khách trông thế nào, đặt xong món là quay đi, kết quả vừa xoay người thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:

“Cho hỏi, có cho ớt không?”

Trong lòng Dung Thi Dực lập tức kêu to không ổn.

Ra đường mà gặp Tống Từ, còn khó chịu hơn cả đạp phải cớt chó.

Nhưng cậu là người làm công chuyên nghiệp, cố gắng giữ bình tĩnh, quay lại nhìn Tống Từ, giọng đều đều đáp:

“Có. Cậu cúi sát xuống mà xem, nếu không thấy thì ra cửa quẹo trái có tiệm tạp hóa, kính lúp ở đó dùng tốt lắm.”

“À, ra vậy. Nhưng bạn tôi thích ăn cay, cho nhiều hơn chút được không?”

“Này, Tống Từ…”

Triển Bác Xuyên hoảng hốt nhìn Tống Từ. Làm ơn đi, anh ta đâu có ăn được cay.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng kháng nghị thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Tống Từ chặn lại. Bên kia, Dung Thi Dực xách lại khay, trả lời bằng giọng đều đều, mỗi từ như dằn mặt qua kẽ răng:

“Được, thích cay đúng không? Cho cậu nhiều thật nhiều.”

Triển Bác Xuyên nghe mà rùng mình.

Nhìn ra được ngay là anh chàng tóc đỏ này chịu đựng Tống Từ đã lâu, bởi vì khi khay mười lăm xiên nướng được mang lên lần nữa, Triển Bác Xuyên đã không thể phân biệt được đâu là xiên thịt, đâu là bột ớt phủ lên.

Anh ta cầm đại một xiên, thổi thử một hơi, bị bột ớt bay vào mũi khiến Triển Bác Xuyên bị sặc, ho suốt một lúc lâu.

Triển Bác Xuyên đẩy khay về phía Tống Từ:

“Cậu đó, chó dữ của cậu tự tay nướng đấy, không nếm thử một xiên à?”

Tống Từ chẳng buồn ngẩng đầu:
“Tự chọn quán, tự gọi món, tự ăn đi.”

Triển Bác Xuyên nhìn xiên đầy ớt trong tay im lặng rất lâu. Rồi lại nhớ tới vẻ mặt nghẹn khuất lúc nãy của cậu tóc đỏ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác đồng cảnh ngộ.

Không hổ danh là Tống Từ, vừa ra tay, ít nhất cũng có hai nạn nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play