Sức nóng của chương trình lần này cao chưa từng có, toàn bộ được phát sóng trực tiếp mà không có kịch bản, hoàn toàn là chia sẻ thật.
Hơn nữa, tại trường quay chúng tôi còn có thể thấy được các bình luận đang chạy trên màn hình.
Thấy mọi người đều đang bàn tán tại sao tôi lại xuất hiện trong chương trình này, người dẫn chương trình vì tỉ suất người xem đã nhanh chóng chuyển chủ đề sang hai vị khách mời còn lại.
Câu hỏi đầu tiên chính là điều mọi người quan tâm – sau khi kết hôn ai sẽ là người nắm quyền kinh tế.
Người trả lời đầu tiên là Từ Thiến, cô ta chia sẻ về việc phân chia tài sản giữa hai vợ chồng.
– Mười năm nay chúng tôi vẫn luôn như vậy, tiền của tôi thì tôi có thể tự do sắp xếp, còn mọi chi tiêu trong nhà đều do chồng tôi lo, điều này chúng tôi đã thỏa thuận từ trước khi cưới.
– Nhưng tôi cũng sẽ chuẩn bị quà cho cả gia đình vào mỗi dịp lễ, và chỉ cần anh ấy cần, tôi cũng sẽ không ngần ngại lấy tiền tiết kiệm của mình ra.
– Tôi cảm thấy trong một mối quan hệ, nếu cứ mãi chỉ có một người cho đi, đến khi người đó không muốn cho đi nữa, thì mối quan hệ đó cũng sẽ kết thúc.
Người dẫn chương trình nghe xong liên tục gật đầu, còn nhân cơ hội bày tỏ đôi lời cảm xúc.
Tôi cũng không kìm được mà thầm nghĩ trong lòng:
[Điều này đã có thể vượt qua rất nhiều mối quan hệ vợ chồng rồi, rất thực tế, có thể thấy họ thực sự đã cố gắng vun đắp.]
Ngược lại, Hàn Hy Nhi thì tỏ vẻ khinh thường.
Lúc này, một dòng bình luận trên màn hình lớn đã thu hút sự chú ý của tôi.
[Đào Kim vừa mới nói gì à? Tại sao tôi lại nghe thấy giọng của cô ấy?]
[Tôi cũng nghe thấy, rõ ràng miệng cô ấy không hề cử động.]
[+1, cảm thấy lạ quá.]
[Không chắc lắm, xem thêm đã.]
Tôi: ???
Câu trả lời lần này của Hàn Hy Nhi cũng tương tự lần trước, không có gì mới mẻ hay đáng tham khảo, về cơ bản là đủ mọi cách khoe khoang chồng cô ta tốt như thế nào.
[Cũng không biết Hàn Hy Nhi là giả vờ hay thật sự không biết nữa, chồng cô ta đầu tư thất bại, bây giờ đã nợ nần chồng chất.]
Lúc này tôi vẫn chưa biết câu nói trong lòng mình đã bị khán giả trước màn hình nghe thấy.
Đến lượt người dẫn chương trình hỏi tôi, tôi vẫn giữ phong cách như trước.
– Chồng tôi không bao giờ đưa tiền cho tôi tiêu, không đáng để học hỏi.
[Lục Thương Giác không đưa tiền cho tôi tiêu, là vì ngày cưới anh ấy đã đưa hết thẻ tiết kiệm của mình để ở chỗ tôi, tôi tiếc tiền lãi nên đến giờ vẫn chưa động đến.]
Lần này, phần bình luận bùng nổ.
[Người đàn ông như thế mà còn giữ lại ăn Tết à?]
[Ủa, mọi người ơi, tôi hình như nghe được tiếng lòng của Đào Kim.]
[Có phải là âm thanh do tổ chương trình thêm vào hậu kỳ không, tôi cũng nghe thấy.]
[Nếu thật sự là vậy thì chống lưng của Đào Kim cũng quá vững rồi.]
[Mọi người đừng quên, chồng cô ấy là một đại gia, tuy không biết là vị nào, nhưng làm chút mánh khóe vẫn có thể.]
[Ai đó đi kiểm tra xem có người nào tên Lục Thương Giác không là biết ngay thôi?]
“...”
Điều kỳ lạ là, dường như không ai ở trường quay nghe thấy bất kỳ âm thanh lạ nào.
Khiến cho mấy người chúng tôi nhìn những dòng bình luận đang chạy mà không hiểu gì cả.
Tuy nhiên, dù đầy bụng nghi vấn, chương trình vẫn phải tiếp tục.
Bởi vì lúc này số người xem đã vượt qua mười triệu.
Người dẫn chương trình có vẻ hơi phấn khích, lập tức đưa ra câu hỏi thứ hai – chuyện trong nhà thường do ai quyết định.
Từ Thiến, với tư cách là nhân vật trung tâm của chương trình lần này, vẫn đưa ra một câu trả lời rất xác đáng.
– Chúng tôi không có quy định chuyện nào nhất định phải do ai quyết định, mà sẽ cùng nhau thảo luận để tìm ra cách xử lý phù hợp nhất, nếu vẫn giữ ý kiến riêng thì sẽ để các thành viên trong gia đình bỏ phiếu, dù kết quả thế nào cũng sẽ chọn cách tôn trọng.
[Thật ngưỡng mộ không khí gia đình như vậy.]
Trong một khoảnh khắc, tôi bất giác nhớ lại thời thơ ấu, bố mẹ luôn cãi nhau ầm ĩ vì những chuyện vặt vãnh, lúc nghiêm trọng thì đập phá đồ đạc.
Mỗi lần như vậy, tôi và em trai luôn sợ hãi co rúm lại ở một góc mà khóc.
Chúng tôi không biết mình đã làm sai điều gì, càng không hiểu tại sao một gia đình yên ấm lại trở nên như vậy.
Sau đó họ ly hôn, không ai muốn nhận con cả.
Là bà ngoại đã nuôi chúng tôi khôn lớn.
Có lẽ chính những trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến tôi khó có thể thực sự tin tưởng một ai đó.
Ban đầu khi đồng ý ở bên Lục Thương Giác, tôi đã thử thách anh ấy rất lâu.
Ngay cả khi đã kết hôn, tôi vẫn không có cảm giác an toàn, nhưng sau này tôi phát hiện Lục Thương Giác dường như còn có trách nhiệm hơn tôi tưởng, gần như đi đến đâu anh ấy cũng báo cáo hành tung cho tôi.
Những ám ảnh thời thơ ấu cũng dần phai nhạt đi rất nhiều dưới sự ảnh hưởng của Lục Thương Giác.
Rồi tôi lại bắt đầu sợ hãi sẽ mất đi anh ấy...
Không biết vì lý do gì, lần này Hàn Hy Nhi có vẻ hơi do dự.
Cô ta liếc nhìn Từ Thiến, rồi lại nhìn tôi, sau đó mới bắt đầu nói:
– Tôi không giống Cố Thước, anh ấy hiểu biết hơn tôi, tôi sẵn lòng nghe theo anh ấy. Các chị em à, tìm chồng nhất định phải nhớ tìm người thông minh, giỏi hơn mình, như vậy sẽ không phải mệt mỏi.
Lúc này bình luận trên mạng chia làm hai luồng ý kiến.
[Sao có mùi chim hoàng yến thế nhỉ?]
[Có một người chồng tốt như vậy, làm chim hoàng yến thì có sao?]
[Tôi thấy cô ấy nói cũng có lý, con người ai cũng hướng về kẻ mạnh.]
[Thôi xem Đào Kim trả lời thế nào đi.]
Tôi sụt sịt mũi, nói: – Trong nhà có chuyện gì, tôi hoàn toàn không có tiếng nói.
[Bởi vì không cần đợi tôi lên tiếng, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi từ lâu.]
Cư dân mạng:
[Quả nhiên là Đào Kim, vẫn thảm như mọi khi, haha... khoan đã, tôi không nghe nhầm chứ?]
[Đào Kim nói gì vậy?]
[Xác nhận rồi, đây chính là giọng của cô ấy mà.]
[Chẳng lẽ chúng ta nghe được thật sự là tiếng lòng của Đào Kim sao?] ( truyện trên app T•Y•T )
“...”
Lần này, ngay cả Hàn Hy Nhi cũng không nhịn được mà nhìn tôi.
Tôi vốn dĩ chỉ đến đây cho có mặt, nhưng lúc này cũng hoang mang tột độ.
Tiếng lòng gì chứ? Tôi có làm gì đâu?
Tiếp theo, người dẫn chương trình đặt câu hỏi cuối cùng – giữa vợ chồng khi cãi nhau thường ai là người nhún nhường trước.
Không biết có phải người dẫn chương trình thấy tên tôi xuất hiện liên tục trên phần bình luận không mà cô ấy lại đề nghị tôi trả lời trước.
Tôi chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
– Mọi người tốt nhất đừng cãi nhau, có câu nói dĩ hòa vi quý, tôi với chồng tôi cãi nhau, anh ấy thường không nhường tôi đâu, lần nào cũng phải thấy tôi khóc thì anh ấy mới thôi.
Người dẫn chương trình cười gượng hai tiếng, có lẽ cô ấy cũng không hiểu tại sao ban tổ chức lại mời tôi.
Cô ấy lại hỏi: – Hai người thường cãi nhau nhiều nhất vì chuyện gì?
[Thật ra hai năm nay chúng tôi không hề cãi nhau, đừng nói là cãi nhau, chỉ cần anh ấy hơi nặng lời một chút là tôi đã có thể khóc cả buổi trời rồi...]
Nhưng tôi không muốn trả lời như vậy, đành phải tiếp tục bịa chuyện:
– Anh ấy tính tình không tốt, hay mắng tôi, rồi tôi cãi lại anh ấy, mà cãi cũng không thắng được...
[Xin lỗi anh nhé Lục Thương Giác, em nói như vậy đều có nỗi khổ riêng.]
[Người chồng tốt như vậy không thể để người khác biết được, lỡ có người để mắt tới thì phải làm sao?]
Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Nào ngờ khán giả cả nước đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, bao gồm cả Lục Thương Giác đang vừa đợi tôi ở ngoài trường quay vừa xem trực tiếp.
[Ủa, Đào Kim có bị bệnh không vậy?]
[Thảo nào miệng thì cứ chê chồng cái này không tốt, cái kia không hay, mà lại chẳng chịu ly hôn.]
[Ủa, hóa ra mắng chửi bấy lâu nay, con hề lại chính là tôi à?]
[Lòng tôi thấy áy náy quá... cô Đào Kim kia, có phải nên xin lỗi tôi một câu không?]
[Không được, tôi tò mò quá, tôi nhất định phải biết sự thật!]
[Chịu thật, chồng của Đào Kim rốt cuộc là ai? Trước tối nay, tôi muốn có tất cả thông tin của anh ta!]
“...”
Bình luận nhảy không ngừng , lúc này chẳng còn ai hứng thú nghe hai vị khách mời còn lại nói gì nữa.
Mãi cho đến khi Hàn Hy Nhi nhắc đến việc chồng cô ta rất ngây thơ, kết hôn đã lâu mà ngủ chung chăn vẫn còn đỏ mặt, huống chi là cãi nhau.
Tôi không biết có phải cô ta nói vậy để gây chú ý không, tóm lại là tôi không nhịn được mà thầm phàn nàn một câu:
[Đỏ mặt cũng có thể là do xấu hổ, cứ hỏi mấy nữ diễn viên bị anh ta dùng quy tắc ngầm thì sẽ biết, đạo diễn Cố có thật sự ngây thơ không.]
Mãi cho đến khi nhìn thấy bình luận, tôi mới giật mình nhận ra mình hình như đã gây chuyện rồi.
[Mọi người ơi, mỗi thông tin này đều có thể coi là tin tức động trời phải không?]
[Đúng vậy, nếu là thật thì có thể cuốn gói khỏi giới giải trí ngay lập tức.]
[Cái này mà mọi người cũng tin à? Chắc chắn là do Đào Kim giở trò, mọi người quên chương trình lần trước rồi sao, Đào Kim gian lận, khiến cho Hàn Hy Nhi sợ độ cao bị treo lên không trung, hại người ta phải nhập viện.]
[Tôi thấy Đào Kim chính là ghen tị với Hàn Hy Nhi thôi, lần nào lên chương trình cũng bị lép vế.]
[Nhưng nếu chống lưng của Đào Kim thật sự vững như vậy, thì có cần phải ghen tị với Hàn Hy Nhi không?]
[Là thật hay giả, chắc sẽ sớm rõ thôi...]
Khi người dẫn chương trình tổng kết xong, buổi ghi hình cũng gần như kết thúc.
Gần như ngay lúc chương trình trực tiếp kết thúc, Hàn Hy Nhi đã đến trước mặt tôi.
Mặt tôi bất ngờ bị cô ta tát một cái, ngay lập tức tôi chỉ cảm thấy đau rát.
Lúc này Hàn Hy Nhi cũng không còn giữ hình tượng nữa, tức giận không kìm được mà chất vấn:
– Lại là cô giở trò phải không?
Tôi thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng tôi biết lúc này nói gì cũng không ai tin.
Thế nên tôi đã tát lại một cái, tay cũng tê rần.
– Tôi đã giở trò gì phiền cô nói cho rõ?
Hàn Hy Nhi bị tôi tát đến chảy cả nước mắt, nhưng lại không trả lời được.
Thấy có nhiều người đang hóng chuyện, cô ta dậm chân một cái, để lại một câu nói cay độc rồi bỏ đi.
Lúc này, điện thoại của Lục Thương Giác gọi đến.
– Anh đang ở cửa đợi em.
Tôi nhìn điện thoại với vẻ mặt thắc mắc, tôi ghi hình hai tiếng đồng hồ mà anh ấy vẫn chưa đi sao?
Ra ngoài rồi quả nhiên tôi thấy xe của anh ấy đậu ở một nơi không dễ thấy.
Lên xe xong tôi đang định hỏi tại sao anh ấy vẫn còn đợi tôi.
Thì thấy Lục Thương Giác đang nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt có gì đó đang lấp lánh.
Nhưng giây tiếp theo, anh ấy đã nhíu mày.
Tay anh ấy nắm lấy cằm tôi, buộc toàn bộ khuôn mặt bên phải của tôi phải lộ ra, vết tát trên đó hiện lên rõ mồn một.
– Là ai? – Giọng anh ấy lạnh đi.
Tôi rụt cổ lại, chuyện hôm nay thật sự kỳ quặc, tôi không biết phải nói với anh ấy thế nào.
Cộng thêm việc tôi vừa nói không ít lời xấu về anh ấy, lúc này khó tránh khỏi chột dạ.
Thì nghe Lục Thương Giác dùng giọng điệu chắc chắn nói:
– Là người họ Hàn kia.
Tôi gật đầu: – Em đánh lại rồi, không bị thiệt.
Lục Thương Giác nhìn tôi với ánh mắt vừa giận vừa thương:
– Chuyện này không thể để kệ như vậy được, em đánh lại là đúng, nhưng chẳng phải em vẫn bị đau sao?
Nói vậy cũng đúng.
– Chuyện này cứ giao cho anh xử lý. – Dường như nghĩ đến điều gì, anh ấy lại nói thêm: – Lần này anh quyết định.
Từ trước đến nay, tôi không muốn anh ấy can thiệp vào chuyện công việc của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thương Giác có thái độ cứng rắn như vậy.
Tôi đang cúi đầu suy nghĩ vẩn vơ thì một bàn tay to lớn xoa đầu tôi, giọng của Lục Thương Giác dịu dàng đến không ngờ.
– Anh không ngờ em lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, sau này em muốn ra ngoài nói bao nhiêu lời xấu về anh cũng được, dù sao anh cũng không cần chứng minh điều gì với người khác.
Tôi đột ngột ngẩng đầu, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
– Vừa rồi anh cũng xem trực tiếp à?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, tôi lại vội vàng hỏi:
– Anh nghe thấy hết rồi à?
Bí mật trong lòng cứ thế bị phơi bày, tôi lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận.
Người khác thì thôi, tôi cũng không mấy để tâm.
Nhưng bị chính người trong cuộc nghe thấy thì thật sự rất mất mặt.
Nhìn nụ cười dần nở trên môi anh ấy, tôi tức giận đến mức đưa tay bịt miệng anh ấy lại.
– Không được cười!
Tôi thật sự cảm thấy ông trời đang trừng phạt mình.
Sau này tôi sẽ không tham gia chương trình nào nữa, nhất định sẽ chăm chỉ đóng phim.
Dù sao cũng có không ít người hâm mộ phàn nàn, từ khi tôi hoạt động trên các chương trình, xem các vai diễn của tôi rất khó nhập tâm...