Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở một bến tàu.
Tôi bị Cố Thước lôi lên một chiếc du thuyền, chỉ là sao tôi thấy chiếc du thuyền này quen mắt thế nhỉ?
Không biết Cố Thước đã nói gì với người trên tàu, chỉ thấy bốn năm người đàn ông vạm vỡ bước ra.
Ai nấy đều xăm trổ đầy tay, cơ bắp cuồn cuộn, trông như một cú đấm có thể đánh chết mấy người như tôi.
Cố Thước nhìn tôi với ánh mắt không có ý tốt, nói:
– Đây là những người tôi đặc biệt tìm cho cô đấy, toàn là trai tráng lực lưỡng, lát nữa cô có phúc rồi.
– Vậy đây chính là cách trả thù của anh à? – Mặt tôi không chút sợ hãi.
Trong tay Cố Thước không biết từ lúc nào đã có một chiếc máy quay phim, anh ta đắc ý huơ huơ trước mặt tôi.
– Cô nói xem nếu tôi quay lại toàn bộ quá trình, để khán giả cả nước xem bộ dạng thật nhất của cô, lúc đó cô còn có thể tồn tại trong giới giải trí không?
Nhưng Cố Thước không có cơ hội này, anh ta vừa nói xong, đã thấy một bóng người bị ném xuống chân anh ta.
Nhìn kỹ lại, thì ra là Hàn Hy Nhi đã nhiều ngày không gặp, chỉ là trông cô ta có chút thảm hại, tóc tai bù xù, toàn thân đầy vết thương.
Cố Thước vội vàng hỏi: – Sao cô lại ở đây?
– Tôi bắt đấy.
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Lục Thương Giác dẫn theo một đám vệ sĩ xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng khống chế những người mà Cố Thước mang theo.
Anh ấy từ từ đi về phía tôi, trên mặt nở một nụ cười tao nhã.
Tôi không nhịn được mà liếc anh ấy một cái:
– Sao không ra sớm hơn?
Lục Thương Giác hơi sững lại:
– Chẳng lẽ vợ không thích màn anh hùng cứu mỹ nhân này sao?
– Sến súa quá.
Lục Thương Giác cũng không giận, dịu dàng cởi sợi dây thừng trên tay tôi.
– Dọa em sợ à?
Tôi lắc đầu.
– Không, tuy em không biết khi nào anh đến, nhưng em biết, anh nhất định sẽ đến.
Ngay cả chính tôi cũng không nhận ra, rốt cuộc từ khi nào, tôi lại tin tưởng Lục Thương Giác đến vậy.
Lúc này, Hàn Hy Nhi đang thoi thóp trên mặt đất đột nhiên níu lấy đùi Cố Thước và nói:
– Chồng ơi mau chạy đi, Đào Kim là vợ của Lục Thương Giác, anh ấy sẽ không tha cho anh đâu.
Đến lúc này rồi mà Hàn Hy Nhi vẫn còn nghĩ cho Cố Thước, xem ra người lụy tình thật sự là cô ta.
Nhưng Lục Thương Giác sao có thể tha cho họ, chưa đợi Cố Thước có hành động gì, anh ta đã bị đè xuống đất.
Lục Thương Giác nhấc một chân lên, đạp mạnh lên đầu Cố Thước, toàn thân toát ra vẻ hung ác.
– Dám động đến người của tôi, tôi có thể khiến anh không thấy được mặt trời ngày mai.
Lúc này Cố Thước sợ đến tái mặt, không còn vẻ hung hăng lúc nãy nữa, miệng không ngừng xin Lục Thương Giác tha mạng.
– Tổng giám đốc Lục, xin ngài tha cho tôi một mạng, bảo tôi làm gì cũng được.
Lục Thương Giác nhướng mày, sau đó nhìn về phía mấy người đàn ông vạm vỡ mà Cố Thước tìm đến, dường như nghĩ đến điều gì đó.
– Thật sự làm gì cũng được à?
Cố Thước liên tục gật đầu.
Tôi hiểu Lục Thương Giác, nhìn biểu cảm của anh ấy là biết, chắc chắn lại đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì đó.
Sau đó liền thấy mấy người đàn ông vạm vỡ kia kéo chân Cố Thước vào trong phòng.
Tôi nhìn Lục Thương Giác không hiểu gì.
Anh ấy giải thích: – Chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.
Nói rồi anh ấy lại nhặt chiếc máy quay phim rơi trên đất ném cho vệ sĩ bên cạnh.
– Giữ lại chút bằng chứng, để sau này anh ta không giở trò nữa.
Bây giờ chỉ còn lại Hàn Hy Nhi.
Lục Thương Giác bên cạnh đột nhiên thay đổi thái độ, ôm tôi vào lòng rồi vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói mang theo chút tủi thân không rõ lý do.
– Vợ ơi, người đàn bà này vừa rồi muốn quyến rũ anh, làm anh thấy ghê tởm, nên anh mới không nhịn được mà cho người ra tay. Em biết mà, trước đây anh không bao giờ bắt nạt phụ nữ.
Hơi thở nóng hổi của Lục Thương Giác phả vào cổ khiến tôi vừa ngứa vừa tê, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.
Cuối cùng, dưới lời giải thích của Lục Thương Giác, toàn bộ câu chuyện mới được sáng tỏ.
Thì ra Lục Thương Giác đã đoán được họ có thể sẽ trả thù, nên đã sớm sắp xếp người bảo vệ tôi.
Vì vậy, ngay khi tôi bị Cố Thước bắt đi, anh ấy đã nhận được tin.
Khu vực này vốn là sản nghiệp của Lục Thương Giác, chiếc du thuyền cũng là do anh ấy mua để cầu hôn tôi.
Còn Hàn Hy Nhi không biết từ đâu biết được chủ nhân của chiếc du thuyền là Lục Thương Giác, để cho kế hoạch trả thù của Cố Thước diễn ra thuận lợi hơn, liền cả gan quyến rũ Lục Thương Giác.
Thành công thì có thể bám vào một chỗ dựa mới, không thành công cũng có thể cầm chân anh ấy.
Nhưng không ngờ người bị họ bắt đi lại chính là vợ của Lục Thương Giác.
Hàn Hy Nhi nhìn tôi và Lục Thương Giác, ghen tị đến phát điên.
– Tại sao, tại sao tôi mãi mãi không bằng cô!
– Đào Kim, tôi hận cô, tôi hận cô!
Lục Thương Giác thấy vậy, vội vàng che chắn cho tôi ở phía sau, chỉ thấy Hàn Hy Nhi đứng dậy, lao ra biển với tốc độ nhanh nhất.
“...”
– Đừng để cô ta chết. – Lục Thương Giác ra lệnh.
Dù sao gây ra án mạng cũng không có lợi cho ai, tìm người trông chừng cô ta là được.
Sau đó Lục Thương Giác lại ra lệnh cho người lái du thuyền đến một hòn đảo xinh đẹp.
Sau khi cập bến, anh ấy nắm tay tôi bước xuống.
– Xem đi, em có thích không?
Tôi gật đầu:
– Ừm, không tồi, phong cảnh rất đẹp.
– Em đặt cho nó một cái tên đi.
– Em?
– Ừ, anh đã mua hòn đảo này rồi, sau này nó là của em.
Ủa, khoan đã...
Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Thương Giác với vẻ mặt tự hào, hỏi:
– Anh lấy đâu ra tiền mua đảo? Còn nói là không có quỹ đen!!!
Thấy bộ dạng hung dữ này của tôi, Lục Thương Giác vội chạy về phía trước, miệng không quên phàn nàn.
– Đào Kim, em có phải bị dị ứng với sự lãng mạn không?
Tôi đuổi theo sau anh ấy với khí thế không làm rõ chuyện sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng cả hai đều chạy mệt, Lục Thương Giác ôm tôi nằm trên bãi cát mềm mại, nói:
– Là anh làm thêm bên ngoài kiếm được, tích cóp đã lâu, chính là để cho em một bất ngờ.
Lần này tôi cũng không làm mất hứng nữa, nép vào lòng anh ấy, lắng nghe tiếng sóng biển, thoải mái nhắm mắt lại, cảm nhận hạnh phúc và sự tốt đẹp của khoảnh khắc này.
– Lục Thương Giác, cảm ơn tình yêu của anh.
Khiến em không còn cảm thấy cô đơn và sợ hãi, càng khiến em học được cách mở lòng để tin tưởng một người.
Sau khi trở về, Lục Thương Giác vẫn công khai thân phận của tôi.
Anh ấy nói chỉ có như vậy mới có thể thực sự bảo vệ được tôi.
Lần này, cư dân mạng không thể bình tĩnh được nữa.
[Đường đường là thái tử nhà họ Lục bị mắng hơn hai năm mà không hề lên tiếng biện minh cho mình, quả nhiên là tình yêu đích thực không thể nghi ngờ!]
[Trời đất ơi, kiếp trước Đào Kim đã cứu cả dải ngân hà sao?]
[Mà nói chứ, có người chồng như vậy dù có đánh tôi tôi cũng có thể cười ra tiếng.]
“...”
Kéo theo đó là lời mời tham gia đủ loại chương trình và kịch bản.
Nghĩ đến lần phát trực tiếp trước bị khán giả cả nước nghe thấy tiếng lòng, tôi không dám nhận những chương trình linh tinh đó nữa.
Chỉ chọn một kịch bản mà tôi rất thích, dự định vào đoàn để đóng phim.
Nói ra cũng lạ, từ sau lần đó, không còn xảy ra tình trạng bị nghe thấy tiếng lòng nữa.
Mãi cho đến một buổi sáng nọ, tôi bị Lục Thương Giác đánh thức khỏi giấc ngủ.
Nhìn người đang vùi đầu "cày cuốc" trong chăn, trong lòng tôi không nhịn được mà mắng một câu: [Đồ bỉ ổi]
Lúc này, Lục Thương Giác ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.
– Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện hợp pháp, sao có thể coi là bỉ ổi được?
Tôi thầm nghĩ, hỏng rồi...