Tôi cùng nữ minh tinh được công nhận là hạnh phúc nhất giới giải trí tham gia một chương trình, trong đó có một phần yêu cầu chúng tôi lần lượt kể ra ba ưu điểm và khuyết điểm của chồng mình.

Kết quả sẽ do khán giả nhận xét, bên thua cuộc sẽ phải chịu hình phạt.

Trong chốc lát, không khí tại trường quay trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đặc biệt là người hâm mộ của Hàn Hy Nhi, họ tỏ ra phấn khích lạ thường, đồng thanh hô vang "chắc chắn thắng".

Cũng không thể trách họ tự tin như vậy, vì gần như ai cũng biết chồng của Hàn Hy Nhi không chỉ là một đạo diễn nổi tiếng mà còn hết mực thương vợ.

Trong những năm họ kết hôn, dù là trước ống kính hay ở ngoài đời, người hâm mộ đều có thể thấy Hàn Hy Nhi được chồng cưng chiều hết mực.

Mỗi lần có những tin tức như vậy, không ít người hâm mộ lại ước ao: Trước khi chết phải yêu được một người như thế.

Còn tôi thì khác, người trong giới ai mà không biết, tuy tôi lấy được chồng đại gia nhưng sống chẳng hạnh phúc chút nào.

Thậm chí còn bất hạnh đến mức mỗi lần lên chương trình, tôi đều không kìm được mà kể xấu chồng mình.

Vì vậy, không một ai tin tôi sẽ thắng, vài người hâm mộ ít ỏi của tôi ngồi dưới khán đài cũng không dám hó hé tiếng nào.

Ngược lại, Hàn Hy Nhi thì tràn đầy tự tin, chủ động yêu cầu được bắt đầu trước.

Nhân viên tại trường quay mặc đồ bảo hộ cho chúng tôi và móc một sợi dây cáp thép vào người chúng tôi.

Đây được xem là hình phạt, người thua sẽ bị treo lơ lửng trên không ở độ cao hai mươi mét trong mười phút.

Nếu ai nhát gan, rất có thể sẽ có những hành động gây xấu hổ, mất mặt.

Tôi đang thầm tính toán trong lòng thì nghe Hàn Hy Nhi bên cạnh nói:

– Thật ra ưu điểm của chồng tôi không cần tôi nói nhiều, mọi người đều biết cả, vậy nên tôi xin nói về khuyết điểm của anh ấy trước nhé.

Chiêu này ngay lập tức khiến khán giả tò mò, ai nấy đều vểnh tai lên nghe.

– Điều đầu tiên là anh ấy chẳng có chủ kiến gì cả, chuyện gì cũng nghe theo tôi.

– Anh ấy cũng không biết quản lý tài chính, tài sản đều giao cho tôi trông coi, thế nên tôi rất mệt mỏi, vì tôi còn phải đi đóng phim, tham gia chương trình nữa.

– Điểm quan trọng nhất là anh ấy quá mềm lòng, lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhiều hơn mà quên đi cảm nhận của bản thân.

Người dẫn chương trình và khán giả nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, bên dưới có không ít người bắt đầu bàn tán.

– Đây chẳng phải là một kiểu khoe khoang trá hình sao?

– Nếu đây cũng được tính là khuyết điểm, vậy thì vừa lười vừa nghèo như tôi thì tính là gì?

– Trời ơi, Hàn Hy Nhi thật sự hạnh phúc quá đi.

– Xin hỏi, chị có cần người giúp quản lý tài sản không ạ...

Dù có đúng tiêu chuẩn hay không, phần của Hàn Hy Nhi cũng coi như đã xong.

Nhưng chỉ có tôi biết, cô ta đang diễn.

Tiếp theo đến lượt tôi.

Tôi nghĩ một lát rồi buột miệng nói:

– Anh ấy à, cực kỳ tự cao tự đại, lớn tuổi, không thích tắm rửa, lại còn hung dữ, ngoại hình cũng chẳng ra sao, ngày nào cũng làm việc chẳng mấy khi ở bên tôi, lần gần nhất cùng đi mua sắm là hồi mới cưới...

Tôi còn chưa nói xong, người dẫn chương trình đã không nhịn được mà cắt lời.

– Này, Đào Kim, chỉ cần nói ba điều thôi.

Khán đài ngay lập tức vang lên một tràng cười ồ.

– Trời ơi, chồng của Đào Kim rốt cuộc còn bao nhiêu khuyết điểm mà chúng ta không biết nữa vậy.

– Tôi nhớ là còn gia trưởng, hay xì hơi, lần trước cô ấy còn nói chồng mình thường xuyên uống rượu, lại còn say xỉn làm loạn nữa...

– Đào Kim cũng đâu thiếu tiền, giữ người chồng như vậy để làm gì chứ?

– Phải nói làm dâu nhà giàu cũng không dễ dàng, lấy chồng vẫn nên xem nhân phẩm trước.

“...”

Bất ngờ là, vòng này tôi lại thắng.

Nhưng nhìn những ánh mắt thương hại của khán giả dưới sân khấu, tôi cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Đến lượt nói về ưu điểm, tôi và Hàn Hy Nhi lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Cô ta thao thao bất tuyệt kể về ưu điểm của chồng mình, nào là dịu dàng chu đáo, biết thương người, lãng mạn...

Toàn là những lời sáo rỗng, khán giả ngược lại càng tò mò xem người trong lời kể của tôi có những ưu điểm gì.

Thế nhưng tôi chỉ gãi đầu gãi tai một hồi lâu, cuối cùng khó khăn lắm mới nặn ra một câu: 

– Hiện tại thì chưa đánh tôi bao giờ...

Khán giả bên dưới đều tỏ vẻ không thể tin nổi.

– Đây cũng tính là ưu điểm sao? Thật muốn xem trong đầu Đào Kim chứa cái gì.

– Tôi chỉ muốn biết, sau khi kết hôn Đào Kim đã sống cuộc sống như thế nào?

– Nói cô ấy lụy tình thì thấy cũng không đến nỗi hồ đồ, nói không phải lụy tình mà sao cô ấy không bỏ đi...

– ...

Người dẫn chương trình giơ tay ra hiệu cho trường quay im lặng, để khán giả bỏ phiếu cho tôi và Hàn Hy Nhi.

Kỳ lạ là, vòng này người thắng vẫn là tôi.

Lần này mặt Hàn Hy Nhi tái mét, trong tiếng la hét inh ỏi, cô ta bị treo lên độ cao hai mươi mét.

Ghi hình xong, lúc Hàn Hy Nhi tìm đến tôi, mặt cô ta vẫn còn tái nhợt, nhưng sự căm ghét dành cho tôi thì không hề che giấu.

– Đào Kim, đừng tưởng tôi không biết hôm nay cô đã gian lận.

– Cô chỉ đang ghen tị chồng tôi tốt hơn chồng cô, nên mới cố tình nhắm vào tôi phải không? Rõ ràng cô biết tôi sợ độ cao.

Thật ra trong giới có không ít người biết chồng cô ta lợi dụng chức quyền để dùng quy tắc ngầm với các nữ diễn viên, hơn nữa gần đây tài chính dường như cũng có vấn đề, tôi có muốn ghen tị cũng không nổi.

Nhưng lúc này tôi đang vội về nhà, nên cũng lười đôi co với cô ta.

– Thứ nhất, tôi không gian lận. Thứ hai, tôi không ghen tị với cô và càng không nhắm vào cô. Thứ ba, tôi hoàn toàn không biết cô sợ độ cao.

– Mà nói đi cũng phải nói lại, cô sợ độ cao thì phải nói với ban tổ chức chương trình chứ, chẳng lẽ không phải tự cô muốn tỏ ra mạnh mẽ à?

Nói xong tôi quay người rời đi, vừa hay lướt qua vai chồng của Hàn Hy Nhi là Cố Thước.

Phía sau đột nhiên có tiếng động, thì ra là Hàn Hy Nhi đã ngất xỉu.

Cố Thước ôm cô ta vội vã đi ra ngoài, trong lúc đó không biết là vô tình hay cố ý, rõ ràng tôi đã cố hết sức để tránh mà vẫn bị anh ta đụng phải.

Việc này khiến tôi đang đi đôi giày cao gót mười phân suýt nữa thì ngã, may mà trợ lý bên cạnh đã kịp đỡ lấy tôi.

Nhưng trong tình huống này lại khó mà truy cứu, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tôi bực bội trở về nhà, phát hiện Lục Thương Giác đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem điện thoại.

Chắc là anh ấy vừa mới về, trên người vẫn mặc vest, dưới vẻ ngoài lạnh lùng sâu sắc là một cảm giác xa cách, từ chối người khác từ ngàn dặm.

Nhưng chỉ có tôi biết, khi ở riêng với tôi thì anh ấy dính người đến mức nào.

Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt, kết hôn gần hai năm rồi mà vẫn cảm thấy nhìn mãi không chán.

Không lâu sau, anh ấy từ từ ngẩng đầu lên, hỏi tôi: – Em về rồi à?

Tôi hơi chột dạ gật đầu: – Vâng.

– Lại đây.

Anh ấy ngoắc ngón tay với tôi, mặt không chút biểu cảm.

Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, chắc là anh ấy đã biết chuyện tôi nói xấu anh ấy trên chương trình rồi.

Anh ấy giỏi nhất là che giấu cảm xúc của mình, lúc này rất có thể đang nghĩ cách trừng phạt tôi.

Tôi như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu, từ từ di chuyển đến bên cạnh anh ấy.

Giây tiếp theo, tay tôi bị kéo một cái, trong nháy mắt, cả người tôi ngã vào lòng anh ấy.

Lục Thương Giác cúi đầu nhìn tôi, sắc mặt sầm lại thấy rõ, trong giọng nói dường như còn có cả sự nghiến răng nghiến lợi.

– Anh già? Anh không thích tắm? Anh tự cho là đúng?

– Đào Kim, lần sau em có thể nghĩ kỹ rồi hãy bịa chuyện được không? Chưa từng thấy ai bôi nhọ chồng mình như em.

Tôi biết mình đuối lý, vắt óc ra để tự bào chữa: 

– Tối qua chẳng phải anh không tắm sao? Còn chuyện già, thì phải xem là so với ai.

Lục Thương Giác dường như tức giận không nhẹ, anh ấy hít một hơi thật sâu.

– Chỉ một lần không tắm mà đi ngủ em đã chạy đi kể với khán giả cả nước, anh không cần thể diện à?

– Với lại có không phải anh đã nói rồi sao, đừng so sánh anh với cậu bạn trai cũ mười tám tuổi nghèo rớt mồng tơi của em.

– Anh ta nghèo là vì còn trẻ... – Tôi nhỏ giọng phản bác.

Lục Thương Giác nghe vậy, đôi mắt hơi nheo lại, bên trong lóe lên một tia nguy hiểm, có thể thấy lời này đã khiến anh ấy không vui.

– Năm anh mười tám tuổi đã kiếm được năm mươi triệu đầu tiên trong đời.

Tôi suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa tay vòng qua cổ anh ấy, không quên hôn chụt lên má anh ấy một cái.

– Thế nên em mới chọn anh đấy.

Lúc này, sắc mặt Lục Thương Giác mới khá hơn một chút.

– Còn gì nữa? Chẳng lẽ anh chỉ có tiền mới lọt vào mắt xanh của em được à?

– Đương nhiên không phải.

Tôi gần như buột miệng nói ra.

Nếu không phải vì anh ấy quá xuất sắc, tôi sợ bị người khác cướp mất, nên mới cố tình ra ngoài nói xấu anh ấy, nghĩ rằng như vậy sẽ không ai để ý đến anh ấy nữa.

Tôi vẫn luôn giấu kín tâm tư này rất kỹ, sợ anh ấy biết rồi sẽ trở nên kiêu ngạo.

Cũng may anh ấy không hoạt động trong giới giải trí, nếu không sớm muộn cũng chết đói.

Tối hôm đó, dưới sự "áp bức" của Lục Thương Giác, tôi buộc phải kể ra một trăm ưu điểm của anh ấy.

Trong đó có 190cm, 190mm, 190 phút...

Nhưng tôi không ngờ, sự cố lại đến nhanh như vậy.

Nói ra cũng thật trùng hợp, gần đây công ty giúp tôi nhận một chương trình phát sóng trực tiếp, trong số khách mời tham gia lại có Hàn Hy Nhi.

Ngày ghi hình, Lục Thương Giác nhất quyết đòi đưa tôi đến trường quay.

Sau khi xe đến nơi, anh ấy ngập ngừng nói:

– Em có thể đừng bôi nhọ anh nữa được không, mấy người bạn của anh cứ hở ra là lại lấy chuyện này ra trêu chọc anh.

– Được, em biết rồi.

Miệng tôi thì đồng ý, nhưng thực chất không hề để tâm. ( truyện trên app t.y.t )

Vừa đúng lúc này, xe của Hàn Hy Nhi cũng đã đến nơi.

Người còn chưa xuống xe, một đám đông truyền thông và người hâm mộ đã vây lại.

Lần trước cô ta ghi hình bị ngất, chồng cô ta đã kịp thời đến đưa cô ta đi bệnh viện, sau đó còn gác lại mọi công việc để tự tay chăm sóc.

Chuyện này được Hàn Hy Nhi tận dụng để quảng bá rầm rộ, dòng chữ [Nữ minh tinh hạnh phúc nhất giới giải trí - Hàn Hy Nhi] lại một lần nữa lên top tìm kiếm.

Độ nổi tiếng của cô ta cao nên được truyền thông ưu ái cũng là điều bình thường.

Lục Thương Giác thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày.

– Hay là, anh bỏ tiền thuê một ít người hâm mộ cho em nhé?

Tôi vội vàng xua tay: 

– Không cần, không cần đâu, anh cũng biết mà, người hâm mộ của em đa phần đều bận rộn kiếm sống nuôi gia đình, không có nhiều thời gian đến trường quay. Nhưng chỉ cần em có tác phẩm mới, họ nhất định sẽ ủng hộ.

Hơn nữa, dưới sự che giấu có chủ ý của tôi, đến bây giờ cũng không có nhiều người biết thân phận thật sự của Lục Thương Giác.

Chỉ biết rằng tôi lấy một người giàu có, và người giàu có này lại bị tôi tô vẽ đến mức không còn nhận ra, rất khó để đoán đúng người.

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Hàn Hy Nhi, tôi xuống xe và đi thẳng vào sảnh ghi hình.

Đây là một chương trình phỏng vấn về phụ nữ đã kết hôn, trong số khách mời ngoài tôi và Hàn Hy Nhi, còn có một nữ nghệ sĩ đã kết hôn mười năm tên là Từ Thiến.

Tuy cô ta không thường xuyên xuất hiện trước màn ảnh, nhưng ai cũng biết cuộc hôn nhân của cô ta được vun vén rất tốt, mười năm trôi qua hai vợ chồng vẫn mặn nồng như xưa, hai người con cũng được nuôi dạy rất giỏi giang.

Mục đích của chương trình là để chúng tôi chia sẻ với khán giả bí quyết sống hạnh phúc sau hôn nhân.

Nhưng rõ ràng, sự tham gia của tôi có vẻ hơi lạc lõng.

Chương trình vừa bắt đầu, trên phần bình luận trực tiếp đã có không ít người bắt đầu nghi ngờ.

[Đào Kim có vai trò gì trong chương trình này? Ai mà không biết sau khi kết hôn cô ấy sống chẳng tốt đẹp chút nào?]

[Có lẽ là để làm đẹp cho chương trình chăng.]

[Cũng có thể là để làm nền cho hai vị khách mời còn lại?]

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play