Úc Ninh nói: Tôi thà chết bất đắc kỳ tử, chết ở ngoài đường, nhảy từ trên sân thượng xuống, tôi cũng sẽ không chủ động uống thuốc bắc đâu! Sẽ không 'tự vả'!
Sau đó Úc Ninh bị đút hai ngày thuốc thì phát hiện eo không mỏi nữa cổ không đau nữa buổi tối ngủ ngon giấc ban ngày tinh thần sảng khoái thậm chí ngay cả tóc cũng cảm thấy đen nhánh bóng mượt hơn một chút sau đó liền lập tức bị ‘định luật vả mặt' 'vả mặt’ cho, không cần Phù Dung mang theo ánh mắt 'ấy chết ta rồi' tiếp tục đút thuốc cho cậu nữa.
Mai tiên sinh và Cố quốc sư hai người từ khi đến trang viên này, cơ bản là không hay lộ mặt. Vốn dĩ Mai tiên sinh dành thời gian kiểm tra bài vở của cậu mỗi ngày bây giờ dứt khoát là không có chuyện này nữa, đến đây còn chưa được bảy ngày, ngoài ngày đầu tiên đến gặp được Mai tiên sinh, những lúc khác cậu đi tìm người, cũng phần lớn sẽ bị tỳ nữ áo xanh chặn ở ngoài cửa.
Úc Ninh biết điều cũng không có hứng thú chạy đi ăn thức ăn cho chó làm gì, tự mình ngâm mình trong suối nước nóng điều dưỡng thân thể, còn học được của Phù Dung hai chiêu Thái Cực Kiếm mềm nhũn không có tính sát thương gì, coi như là hữu hình vô thần, nhìn qua cùng mấy chiêu thức của mấy cụ già tập thể dục buổi sáng ở hiện thế không khác gì, nhưng mà như vậy cũng đủ khiến cậu vui vẻ rất lâu, từ đó sáng sớm lại có thêm một thói quen—— biểu diễn hai chiêu Thái Cực Kiếm, coi như là cường thân kiện thể vậy.
Trong đội ngũ đông đảo gồm tùy tùng, tỳ nữ và quản sự của Cố quốc sư, nhân tài nhiều vô kể. Úc Ninh chỉ chơi vài ngày là chán ngấy Thái Cực Kiếm, lại tìm một tỳ nữ mặc áo xanh dạy cậu chơi đàn. Úc Ninh cũng không cầu kỹ năng cơ bản vững chắc hay đàn được tuyệt vời lay động lòng người. Người kia dạy cậu nhận biết âm giai, rồi đưa cho cậu một khúc nhạc nhập môn dành cho trẻ con để qua loa cho xong. Úc Ninh cũng không giận, tốn hai ngày học thuộc, cũng vui vẻ vô cùng.
Lần lượt, cậu còn được sắp xếp các lớp thư pháp và cờ tướng. Đợi đến khi Mai tiên sinh hoàn hồn, bò ra khỏi cái động bàn tơ ăn thịt người của yêu tinh Cố quốc sư kia, thì phát hiện ra Úc Ninh đã tự mình lên lịch cho một loạt các khóa học dày đặc, hoàn toàn không cần đến y đốc thúc.
Phải biết rằng đệ tử chịu khó học hành là chuyện tốt, nhưng những thứ liên quan đến đồ cổ thì Úc Ninh chẳng học được thứ gì. Cuốn "Minh Thạch Kinh" y đưa cho thì dù trời sập xuống mỗi ngày cũng chỉ đọc được một chương, nửa tháng trôi qua, còn chưa đọc xong một nửa cuốn sách. Mai tiên sinh nhớ ra phải khảo nghiệm công việc học hành của Úc Ninh thì phát hiện ra cậu đọc thuộc lòng thì rất trôi chảy, nhưng đến khi động tay vào đồ vật thật thì lại ngơ ngác hoàn toàn, chỉ biết đoán mò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT