“Vậy tùy tiện đổi một cái đi, mắt nhìn của Cố đại nhân chắc chắn là tốt.”
“Dạ.” Phù Dung từ trong hộp lấy ra một miếng ngọc dê vuông vắn, với mắt nhìn của Úc Ninh nhất thời không nhìn kỹ cũng không nhìn ra trên đó điêu khắc cái gì, chỉ cảm thấy đường nét ưu mỹ tinh xảo, phía dưới ngọc bội treo tua màu xanh đậm, thoạt nhìn lại rất giản dị. “Cái này đi.”
Đến khi Úc Ninh ra tiền sảnh dùng bữa, Mai tiên sinh và Cố đại nhân hiếm thấy không đến trước. Úc Ninh đợi một lát trong sảnh, cũng không thấy ai tới. Mai tiên sinh có khả năng tự giác cực cao, Úc Ninh theo thầy hơn nửa năm cũng chưa từng nghe nói thầy mình ngủ quên bao giờ, ngoại trừ lúc bị bệnh, nên không khỏi có chút lo lắng, định bảo người đi hỏi thăm, thì có một người hầu tiến vào bẩm báo: “Bẩm Úc tiên sinh, đại nhân có lời, mời tiên sinh tự dùng bữa sáng.”
“Biết rồi.” Úc Ninh biết hai vị trưởng bối không đến, vốn dĩ nghi thái không mấy đoan trang lại càng thêm tùy tiện, bảo Phù Dung lấy một quyển thoại bản, vừa xem vừa ăn, vô cùng thích thú. Không có ai đến thúc giục, Úc Ninh ung dung tự tại ăn đến tận nửa canh giờ mới coi như xong bữa sáng.
Úc Ninh ăn xong bữa sáng lại xem tiểu thuyết một lúc, đợi mãi cũng không thấy ai đến thông báo lên đường, thầm nghĩ chẳng lẽ bị từ chối làm đồ đệ Cố đại nhân liền lập tức trở mặt vứt bỏ cậu để đi tận hưởng thế giới riêng của hai người rồi sao? Đang nghi hoặc thì có người vào thông báo, lại là A Hỉ bên cạnh Mai tiên sinh. Lần này xuất hành Mai tiên sinh để A Xương ở nhà trông cửa, mang theo A Hỉ, cô nàng bước nhanh vào, lông mày tươi tắn, không hề câu nệ như người hầu Cố phủ, líu ríu nói: “Thiếu gia! Tiên sinh nói, Cố đại nhân hôm nay có việc, e là không đi được, bảo ngài cứ tùy ý – tiên sinh còn cho con tiền nữa! Nói ở đây có một tiệm bánh điểm tâm rất nổi tiếng, nếu thiếu gia không có việc gì thì cùng A Hỉ đi xem thử nhé?”
Úc Ninh đang định từ chối, thì nghe A Hỉ nói tiếp: “Nghe nói có bánh sen mận, bánh nếp đường trắng, bánh sữa du nhập từ phương Tây, vị sư phụ kia còn có một tuyệt chiêu, làm bánh Phù Dung không ai sánh bằng nữa đó! Bánh Phù Dung vừa ra lò, ở giữa là một lòng đỏ trứng gà, bao quanh nhân đậu đỏ, cắn một miếng nóng hổi luôn! Ngọt đến tận tim!”
Úc Ninh - người trong mắt người hầu Cố phủ là một người đàn ông gần ba mươi tuổi trưởng thành chín chắn, nên chỉ được cung cấp một chút điểm tâm vị mặn, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng. “Vậy đi thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play