Một trợ lý phía sau ông tiến lên một bước, cách khăn tay gói cái nhẫn lại bỏ vào hộp quà, gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Chú Vương, đừng mà! Đây là cháu vất vả lắm mới tìm được đấy, là đồ cổ đời Minh ở Thành phố X đấy!” Lâm Phương lẩm bẩm: “Có cần phải làm nghiêm trọng vậy không...Mọi người có phải bị cái Úc tiên sinh kia bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi không? Lời này mà cũng tin được sao?”
“Đồ cổ?” Ông Vương nghiêm giọng nói: “Đồ cổ gì mà cháu cũng dám mang trên người! Cháu không sợ nó đào từ mộ người chết lên à!”
“Sao có thể...”
“Im miệng! Chú bảo cháu im miệng! Cháu vẫn còn chưa tỉnh, thì uống thêm hai bát canh giải rượu nữa đi!” Ông Vương quát anh ta xong, lại hòa hoãn giọng nói với bà Trương: “Bà Trương, hôm nay thật sự xin lỗi, hôm nay ồn ào như vậy thật sự là ngại quá, thằng cháu tôi say rượu làm càn gây ra, mong bà thông cảm.”
Bà Trương xua tay nói: “Không sao, mở cửa làm ăn, dĩ hòa vi quý!”
Ông Vương giơ tay lên, trợ lý bên cạnh ông tiến lên một bước thanh toán với bà Trương, trả gấp đôi giá coi như là xin lỗi. Ông Vương bảo hai trợ lý đỡ Lâm Phương đi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play