Phù Dung và Lan Tiêu nhìn nhau, rồi Lan Tiêu chủ động đưa một góc chăn cho Phù Dung, soạt một tiếng, lần này thì Úc Ninh thực sự không nằm yên được nữa, ngồi dậy mắng người: "Phù Dung rốt cuộc cô muốn làm gì?! Tạo phản hả?!"
Phù Dung nhỏ nhẹ nói: "Thiếu gia, đại nhân phái người đến truyền lời, bảo ngài và Lan công tử sớm đến chỗ ngài ấy dùng bữa sáng."
Úc Ninh đưa tay xoa xoa mi tâm, kêu than một tiếng: "Ta không muốn dậy… Hiếm khi ta ngủ nướng một lần thì sao chứ."
Nhưng cậu kêu ca thì kêu ca, cũng nhớ ra hình như là có chuyện chính cần làm, chỉ có thể ngoan ngoãn bò dậy, lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang ngồi sát bên Lan Tiêu, hai chân còn chen chúc vào nhau nữa chứ. Úc Ninh nhìn Lan Tiêu, Lan Tiêu cũng nhìn cậu.
Úc Ninh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, rồi dần dần khôi phục trí nhớ, nhớ ra lúc nửa tỉnh nửa mê là mình chủ động chui vào chăn còn hình như ôm người ta nữa, lại liên tưởng đến câu nói ‘y là mối lương duyên trời định với cậu’ của Chư Phi Tinh, lập tức ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Cái này… xin lỗi, vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ."
"Không sao." Lan Tiêu nhịn cười nói: "Nhưng ngươi còn dậy thì ta sẽ chết cóng mất."
Úc Ninh như nhảy khỏi giường, Tử Vân đứng hầu một bên, tay ôm một chiếc áo choàng được ủ ấm bằng lò sưởi, thấy Úc Ninh xuống giường liền nhanh chóng tiến lên khoác áo cho Lan Tiêu. Phù Dung đến một bên vắt một chiếc khăn mặt đưa cho Úc Ninh, tiện tay thu dọn quần áo cho Úc Ninh, đợi đến khi Úc Ninh lau mặt xong thì hầu hạ cậu mặc vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT