Úc Ninh có chút tò mò: “Làm phiền ngài báo một tiếng.”
Vương quản sự nói: “Thiếu gia, ngài nói vậy là chiết sát thuộc hạ rồi, danh sách lễ vật của phủ Các lão có: ngàn lượng bạc trắng, trăm lượng vàng, một bình trân châu, một hộp đá quý…”
Đọc đến đây, Úc Ninh đã có chút líu lưỡi rồi, những người phu khuân vác mở từng chiếc rương gỗ sơn son thếp vàng ra, vàng bạc lấp lánh bày ra trước mặt Úc Ninh, khiến Úc Ninh hoa mắt chóng mặt, trong lòng điên cuồng tính tiền, không tiền đồ mà lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, thậm chí cảm thấy nếu bây giờ Chu thị lang lại đứng trước mặt cậu mà buông lời cay nghiệt, Úc Ninh cũng có thể ôn hòa đáp lại hắn ta: Ngươi nói đúng hết!
“Không có tiền đồ.” Cố quốc sư thấp giọng nói: “Bình thường ta cũng đâu có bạc đãi nó, sao lại thấy tiền là sáng mắt thế này.”
Mai tiên sinh đáp lại: “Chẳng lẽ ta bạc đãi nó sao?”
Vương quản sự khẽ hắng giọng, nói: “Những thứ kim tiền này cũng không tính là hiếm lạ gì, còn có một vật, nói là Các lão đích thân chọn cho thiếu gia.”
Một tỳ nữ bưng khay tiến lên, trên đó phủ một tấm vải đỏ, Vương quản sự tiến lên vén ra, bên trong là một viên ngọc bình thường không có gì lạ, Úc Ninh bước lên cầm lấy lật qua lật lại trong tay, chỉ cảm thấy viên ngọc này có chút quen mắt, nói: “Trước đây có phải ta… cũng có một viên ngọc như vậy không? Phù Dung?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT