Lan Tiêu ra vẻ nghiêm trọng gật đầu: “Đúng là thất sủng rồi.”
“Hừ.” Úc Ninh khinh bỉ hừ một tiếng: “Ta vẫn còn trẻ đẹp thế này, tiểu yêu tinh nào dám đến tranh giành với ta?”
Lan Tiêu nghe vậy đánh giá Úc Ninh từ trên xuống dưới một phen, lắc đầu nói: “Trẻ? Đẹp? Sao ta thấy ngươi chẳng dính dáng gì đến cái nào cả?”
“Phì, ta sống đến tám mươi tuổi, ta vẫn là em bé!”
Hai người vừa cãi nhau vừa đi, không lâu sau đã đến viện tử của mình, cơm nước đã được bày sẵn, chỉ chờ bọn họ về thôi. Úc Ninh và Lan Tiêu đều có một thói quen, đó là về đến phòng thì phải thay quần áo trước, hai người cởi áo choàng và áo khoác ngoài ra, thay một bộ trường bào rộng rãi thoải mái ở nhà, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, lúc này mới ngồi xuống ăn cơm.
Hôm nay hai người làm không ít việc, đều đói bụng cả, một lúc chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm, cũng không ai nói chuyện gì.
Đợi đến khi ăn gần xong, Úc Ninh đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, tò mò hỏi: “Bên ngoài làm sao thế? Đi xem thử xem.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play