Cố quốc sư thấy cậu cười đến gian xảo, không khỏi cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh ném vào lòng Úc Ninh: “Nghĩ gì đó? Cười đến khó coi như vậy.”
Úc Ninh lập tức nói: “Con đang nghĩ sư công làm thế nào mà pha trà nhân sâm ngon đến vậy! Hương thơm ngào ngạt, uống vào trôi tuột… Chỉ vì được uống trà của sư công, con cũng muốn ngày nào cũng đến thỉnh an.”
“Thật sao?”
“Thật ạ.” Để chứng minh mình không nói dối, Úc Ninh ngẩng đầu uống cạn một chén trà nhân sâm, còn đẩy chén qua, ý bảo xin thêm một chén nữa.
Cố quốc sư lại rót cho cậu nửa chén trà nhân sâm, thấy Úc Ninh uống ngon lành, hắn cũng cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó nhíu mày cố nuốt xuống — dù uống bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể chấp nhận được mùi vị của nhân sâm.
Mai tiên sinh đặt kẹp xuống cũng cầm lấy tách trà uống một ngụm, gật đầu nói: “Quả thật không tệ.”
Được rồi, Mai tiên sinh và Úc Ninh đều nói ngon, Cố quốc sư đành phải chấp nhận cho loại trà này vào danh sách vật phẩm thường trực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play