Lăng Cửu Xuyên rời khỏi Nhậm phủ, đứng nơi cửa lớn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trên tòa phủ đệ, tầng mây âm u đang dần dần tản đi, để lộ một mảng trời xanh thăm thẳm.
Xem ra, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ không còn bị bóng u ám bao phủ nữa.
Tướng Xích như thường lệ nằm gọn trên vai nàng, ánh mắt hướng về phía phủ đệ, Vô Ưu Tử vẫn chưa ra ngoài, chỉ nói muốn ở lại thêm một lát.
“Dù trước đó đã điều tra ra chút dấu vết, nhưng khoảnh khắc mạch huyết hiện rõ vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngươi nói xem, rốt cuộc tộc trưởng nhà họ Vinh đang nghĩ cái gì vậy?” Tướng Xích không sao lý giải nổi đường lối suy nghĩ của con người.
Ánh mắt Lăng Cửu Xuyên thâm trầm: “Ta không biết, có lẽ ban đầu là thật tâm muốn cho đứa con gái một chốn nương thân tốt hơn, cũng có thể là để phòng ngừa hậu hoạn.”
Dưỡng dục trong Hầu phủ, tuy chẳng thể bằng ở trong Huyền tộc, nhưng chí ít vẫn sống tốt hơn dân thường. Chỉ tiếc, hắn tuyệt đối không ngờ được lòng chấp niệm của một người mẹ lại có thể sâu nặng đến thế, không ngờ Thôi thị lại có thể tàn nhẫn và cố chấp như vậy, luôn kiên quyết tin vào những gì bản thân thấy, thậm chí không cho phép đứa bé kia hiện diện trước mặt mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play