Hi Vân từng sống nửa đời vinh hoa, một sớm rơi xuống thần đàn, sự chênh lệch tột cùng ấy khiến tâm trí nàng vặn vẹo biến dạng. Bà ta hận tất cả, hận người chồng trên danh nghĩa lạnh nhạt vô tình, hận tộc trưởng nhà họ Vinh nhẫn tâm, nói bỏ con ruột là bỏ, nuôi nấng bao nhiêu năm lại chẳng màng đến chút tình nghĩa, ngay cả thân phận đại tiểu thư cũng không để lại.
Bà ta cũng hận Vinh Hoàn Huyên vô dụng, kẻ khác tuổi còn nhỏ đã có thể trúc cơ, còn nàng ta thì sao? Đạo cơ bị phế, bao công sức bà ta dốc lòng bồi dưỡng đều thành uổng phí.
Bà ta càng hận đám người trong Vinh gia a dua nịnh hót, thấy gió đổi chiều liền giậu đổ bìm leo. Trước kia bọn họ quỳ liếm trước mặt bà ta, dâng lên những thứ tốt nhất chỉ mong Huyên nhi vẽ cho vài lá bùa bình an hữu hiệu, giờ Huyên nhi vô dụng, liền đổi sang châm chọc khiêu khích, mà tộc trưởng cũng không thèm quản.
“Phế vật, đều là phế vật, tiểu nhân!” Hi Vân nghiến răng mắng, như kẻ loạn trí mà cấu véo da thịt trên mu bàn tay đến bầm tím, chẳng hề cảm giác được chút đau đớn.
Nhưng so với sự nhục nhã lộ liễu, thì nỗi bất an âm thầm càng khiến nàng sợ hãi, nó như loài sâu độc gặm nhấm từng đêm, giống như cơn ác mộng vừa rồi.
Bà ta lại mộng thấy Nhậm Diểu– ả tiện nhân từng chiếm trọn tâm trí phu quân bà ta!
Từ khi Huyên nhi bị phế, bà ta luôn thấy tâm thần bất định, cứ như có vô số đôi mắt độc địa ẩn trong bóng tối theo dõi bà ta, căm hận nhìn bà ta rơi xuống vực sâu thảm bại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT