Về phần nguyên chủ, cô ấy vốn là con dâu nuôi từ nhỏ, lúc còn bé thì rất chăm chỉ, việc gì cũng làm được.
Nhưng sau này lại cảm thấy mình bị thiệt thòi vì Từ Thừa Dũng không chịu cưới, nên mang theo oán hận mà sống. Sau khi cưới xong thì bắt đầu trả đũa một cách điên cuồng, cho rằng cả nhà chồng đều nợ cô, thế là chẳng làm gì hết, chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ cho sướng.
Vu Tình liếc mắt nhìn Từ Tuyết Hoa, ánh mắt lướt qua một cái rồi nghiêm giọng nói: “Từ Tuyết Hoa, con năm nay đã mười ba tuổi, cũng là con gái lớn rồi. Có nhà ai con gái lớn mà còn khóc lóc om sòm như con không?”
“ Mẹ, con đâu có mà…” Từ Tuyết Hoa bị vẻ mặt nghiêm nghị của Vu Tình làm cho giật mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Tuy Vu Tình không nổi giận, nhưng cô lại có chút khiến người ta thấy sợ.
Từ Tuyết Hoa nhìn mẹ mình, trong lòng hơi hoang mang. Rõ ràng vẫn là mẹ mình, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút khác lạ.
Đột nhiên trở nên có phần nghiêm khắc, mà lời mẹ nói… thật ra nghe cũng rất có lý. Cô đã mười ba tuổi rồi, trong thôn những cô gái lớn bằng tuổi cô nào còn khóc lóc như vậy.
Vu Tình không ngờ cô nhóc này lại im miệng nhanh đến thế, cũng hơi bất ngờ. Trong trí nhớ của nguyên chủ, con bé này là đứa ương bướng, không nói lý chút nào.
Bây giờ lại biết xấu hổ, trông không phải đứa trẻ hư hỏng gì, có vẻ bản tính không tệ, chỉ là bị nguyên chủ nuôi hư mà thôi.
Vu Tình sắp xếp lại chút ký ức rồi đi ra khỏi nhà.
Lý Mai thấy mẹ chồng vậy mà đi rồi, ban đầu hơi sững sờ, sau đó cũng vội vàng chạy theo ra ngoài.
Vu Tình vừa ra khỏi nhà thì đánh giá sơ qua sân viện cùng những người đang đứng trong sân.
Chỉ thấy sân viện không lớn lắm, nhưng đồ đạc thì không ít. Phía đông có một cái chuồng gà nhỏ, bên trong nuôi ba con gà mái.
Phía tây là một căn nhà nhỏ lợp cỏ tranh, theo ký ức thì đó là nhà vệ sinh. Đối diện chuồng gà là một mảnh vườn rau nho nhỏ, tuy không lớn, nhưng rau quả cũng khá phong phú.
Trong vườn trồng đậu que, cà chua, dưa leo, ớt cay, cà tím… chỉ là vẫn chưa có quả chín.
Trong sân lại có tới sáu bảy người đang đứng đông đúc.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, cơm con nấu xong hết rồi.” Người lên tiếng là con dâu thứ hai trong trí nhớ của nguyên chủ, cả người cô ta nhìn qua gầy nhom, xanh xao vàng vọt, hốc hác đến mức trông phát sợ.
Lại bị gọi một tiếng "mẹ" nữa, Vu Tình chỉ cảm thấy như có ai đâm vào ngực một dao, trong lòng nghẹn tới mức muốn nội thương.
Nghe con dâu thứ hai gọi, Vu Tình cũng đi đến bàn cơm ngồi xuống.
Vừa ngồi vào, Vu Tình nhìn đồ ăn trên bàn, sắc mặt lập tức thay đổi liên tục.
Đây… đây là bữa sáng của họ sao? Nhìn thế này thì ăn kiểu gì được?
Một thau rau luộc nước trắng nhợt nhạt không thêm bất kỳ gia vị gì, bên cạnh là một nồi cháo kê, nước nhiều hơn cháo, có thể soi gương thấy mặt người trong đó. Lớp cháo mỏng dính nổi lềnh bềnh, bên trên toàn là nước trong veo.
Còn có mấy cái bánh bao đen sì sì để trên bàn. Vu Tình tò mò cầm thử một cái, mới cắn một miếng liền hối hận.
Một miếng bánh nhai đến mười mấy lần mới miễn cưỡng nuốt trôi, Vu Tình lập tức mất hết cảm giác thèm ăn.
“ Mọi người tự chia nhau ăn đi, mẹ không đói. Mẹ về phòng ngủ thêm một lát.” Vu Tình nói xong thì cầm nốt cái bánh bao còn lại, đứng dậy quay người về phòng.
Vu Tình vừa đi, Trương Quế Hoa quay sang nhìn chồng, nhỏ giọng thì thào:”Hiếu Nhân, anh nói xem sao tự nhiên mẹ lại thành ra thế này? Hôm nay ngay cả con bé út mà mẹ cũng hung dữ với nó.”
Nếu là trước kia, chỉ cần em gái út rơi một giọt nước mắt, mẹ có thể xót cả nửa ngày.
Giờ con bé khóc thảm như vậy mà mẹ không thương không xót, ngược lại còn tỏ vẻ chán ghét.
Đúng rồi, cô không nhìn lầm, rõ ràng là ghét bỏ thật mà.
Bất quá Trương Quế Hoa tuy trong lòng có tò mò, nhưng thật ra lại thấy rất vui vẻ.
Bà già này sớm nên như vậy rồi, một đứa con gái tốn tiền, cưng chiều quá mức thì được gì chứ, chỉ tổ rước họa.
"Được rồi, mau ăn cơm đi." Từ Hiếu Nhân chẳng thấy có gì lạ với thay đổi của mẹ, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện lấp đầy bụng là chính.
Ăn no rồi thì buổi chiều còn có sức mà làm việc, kiếm thêm được chút công điểm.
Bên này, Vu Tình trở về phòng, đặt cái bánh bao trong tay xuống bàn, rồi nằm vật lên giường nghỉ ngơi.
Cô sờ bụng rồi lật người, vẫn cảm thấy không thể nào tiêu hóa nổi chuyện mình đã xuyên không.
Người khác xuyên qua thì toàn có bàn tay vàng. Chẳng lẽ mình cũng có gì đó thần kỳ?
Nghĩ tới đây, mắt Vu Tình sáng lên. Cô bật dậy khỏi giường, đứng ngay cạnh mép giường, nhắm mắt lại hô một tiếng: "Tôi muốn đi vào!"
Nói xong cô lập tức háo hức mở mắt ra… nhưng vẫn đang đứng trong phòng như cũ. Cô không tin, lại liên tục lặp lại mấy lần, vẫn chẳng có gì xảy ra.
"Chẳng lẽ phải dùng máu? Nhưng mình có báu vật nào để lấy máu nhận chủ đâu…" Vu Tình lầm bầm.
Còn chưa kịp nghĩ thêm, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa: "Mẹ ơi, mở cửa với!"
Nghe tiếng gọi, Vu Tình liền bước ra mở cửa. Thấy Từ Tuyết Hoa vào phòng, cô hỏi: "Sao thế?"
"Mẹ, sao mẹ không ăn sáng? Mẹ không đói bụng à?" Từ Tuyết Hoa vừa bước vào đã nhìn khắp bốn phía, cứ như đang tìm kiếm gì đó. Trong đầu cô bé nghĩ, mọi khi mẹ ăn ngon nhiều món lắm cơ mà, hôm nay tự nhiên bỏ bữa sáng, chẳng lẽ đang giấu đồ ăn ngon trong phòng ăn vụng?
Vu Tình lắc đầu. Lúc này cô nào còn bụng dạ nào ăn với uống. Đột nhiên xuyên không đã đủ choáng váng, lại còn xuyên thành một bà thím hơn ba mươi tuổi vừa hung dữ vừa bị cả nhà ghét bỏ, danh tiếng của nguyên chủ ở nhà họ Từ thật sự tệ không tả nổi.
Không chỉ quen ăn ngon mặc đẹp mà còn lười biếng, đanh đá, hay gây chuyện, cả cái thôn này ai cũng biết bà ta chuyên bóc lột hai cô con dâu trong nhà. Không cho các cô ấy ăn no, lại thường xuyên chửi mắng đánh đập.
Vừa nghĩ đến đây, Vu Tình đã thấy nhức hết cả đầu.
Cả nhà ăn sáng xong thì ai cũng xuống ruộng làm việc, chỉ còn lại Trương Quế Hoa và Từ Hà Diệp đang làm việc trong sân.
Trương Quế Hoa đang có bầu, nên chẳng làm gì, chỉ ngồi đó sai bảo Hà Diệp: “Rửa sạch mấy cái chén đũa đi, rồi quét cái sân cho gọn gàng. Với lại quần áo nữa, nhớ giặt cho sạch!”
Hà Diệp nhỏ xíu, tay cầm cây chổi cao gần bằng người mà vẫn thoăn thoắt quét sân không ngơi tay.
Từ Tuyết Hoa vừa bước ra liền thấy chị dâu đang bắt nạt Hà Diệp, lập tức nhíu mày, bực bội nói: “Chị hai, Hà Diệp rửa chén quét sân rồi, thì chị đi giặt đồ đi chứ. Nếu chị không giặt, em méc mẹ bây giờ. Lười quá rồi đó!”
Trương Quế Hoa nghe thấy liền quýnh lên, mặt nhăn nhó nhưng cũng phải đứng dậy, lẩm bẩm:
“Rồi rồi, chị giặt liền, em đừng nói với mẹ là được...”
Tuyết Hoa hừ một tiếng, ngẩng đầu quay đi.
Đợi em chồng khuất bóng, Trương Quế Hoa liền bực tức phun một ngụm nước bọt xuống đất, lầm bầm: “Con nhỏ đáng ghét, bày đặt ra oai.”
Vu Tình trong phòng tìm được ít đồ ăn, lót dạ qua loa rồi cũng bước ra sân.
Vừa mới bước ra chưa kịp đứng vững thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi hớt hải: “Thím ơi không xong rồi, chú Thừa Diên gặp chuyện rồi!”
Một thanh niên chạy vội vào trong sân, vừa thở dốc vừa nói tiếp: “Thím ơi, chú Thừa Diên bị đá rơi trúng đầu!”
Vu Tình ngây người.
Tuyết Hoa nghe thấy thì chạy ào ra khỏi phòng, mặt hoảng hốt, vội hỏi: “Anh Phú Quý, cha em bị sao vậy? Giờ cha em sao rồi?”
“Không qua khỏi nữa rồi...” Phú Quý cúi đầu, nói nhỏ.
Cả sân lập tức im lặng như tờ.
Phú Quý quay sang nhìn Vu Tình vẫn đang đứng yên, không nói một lời. Trong lòng chợt cảm thấy thương cảm bác gái chắc bị cú sốc quá lớn.
“Cha… mẹ ơi… cha không còn nữa thật hả…” Tuyết Hoa lúc đầu là bàng hoàng không tin nổi, rồi ngay sau đó hoảng loạn, nước mắt tuôn như mưa.
Cha đang yên đang lành, sao có thể ra đi như vậy chứ? Cô bé không muốn tin, chắc chắn anh Phú Quý đang nói dối.
Cô bé hoảng sợ chạy tới bên Vu Tình, nắm chặt lấy tay bà, vừa khóc vừa nức nở: “Mẹ ơi, cha mất thật rồi sao? Anh Phú Quý… anh không lừa em đấy chứ?”
Phú Quý vội xua tay: “Chuyện lớn như vậy, sao anh dám gạt em!”