Ngô Hưng Phương nhìn gương mặt ôn nhu xinh đẹp quá mức của Vưu Tinh Việt, lắc đầu nói: “Đạo quán mà để mấy tiểu đạo sĩ trẻ như cậu tụng kinh, chắc kinh thư còn chưa thuộc nổi đâu! Hơn nữa, ở Dĩnh Giang này tôi từng gặp đủ loại đại sư rồi, chẳng ai trẻ như cậu cả.”
Có một câu ông ta không nói ra—người trẻ tuổi này nhìn xinh đẹp quá mức, giọng nói thì dịu dàng, dáng người lại cao ráo, còn đeo kính, trông giống minh tinh, nhìn kiểu gì cũng không đáng tin.
Cố Mân và Tì Hưu cùng lúc quay đầu, ánh mắt sáng rực như chứa đầy hy vọng, Cố Mân nói: “Ông chủ, anh bói cho chú Ngô một quẻ đi, nếu đúng thì chú ấy sẽ tin.”
Vưu Tinh Việt: Cậu đây là giúp tôi thật đấy à? Rõ ràng là đang đẩy tôi xuống hố.
Vưu lão bản bình thản nói: “Tôi không biết xem bói.”
Theo lẽ thường thì người ăn cơm huyền học đàng hoàng đều biết một chút xem tướng bói toán, nhưng Vưu Tinh Việt lại chỉ là chân “nửa vời” trong giới huyền học.
Ngô Hưng Phương bất đắc dĩ vô cùng, ông cảm thấy Cố Mân chắc đang ở cái tuổi nổi loạn, bắt đầu đam mê mấy thứ thần thần quỷ quỷ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play