Thành phố Dĩnh Giang, phố Nam Bắc.

Đầu tháng sáu, bầu trời mới vừa hiện lên ánh trắng như bụng cá, trên đường chỉ lác đác vài người qua lại.

Vưu Tinh Việt kéo theo chiếc vali to, đi suốt mười mấy phút mới dừng lại trước một cửa tiệm.

Cửa hàng số 137, phố Nam Bắc, đã nhiều năm không buôn bán, cả ổ khóa phủ một lớp rỉ sét, kỳ lạ là mặt kính trước cửa lại không bám mấy bụi bẩn.

Cậu nhìn lại biển số nhà, chắc chắn mình không đi nhầm. Vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa thì từ số 136 bên cạnh bước ra một người phụ nữ trung niên, kinh ngạc nhìn cậu.

Bà khoảng chừng năm mươi, sắc mặt tái nhợt, trông có phần ốm yếu, cất giọng hỏi: “Cậu thuê chỗ này à?”

Ánh mắt Vưu Tinh Việt lướt nhanh qua giữa chân mày bà, thấy thiên đình đầy đặn, rõ ràng là người tích phúc hành thiện, nhưng phần giữa mắt lại tụ một vệt đen, cả người khí mỏng vận thấp, nếu không xử lý sớm, e là chẳng bao lâu nữa sẽ đổ bệnh nặng.

Cậu thu ánh nhìn lại, bình thản đáp: “Là người nhà tôi để lại.”

Vưu Tinh Việt vừa mới tốt nghiệp đại học, nửa tháng trước một người họ hàng xa qua đời vì bệnh, không có con cái, nên để lại cửa tiệm này cho cậu.

Vì nhận được món quà đó, cậu cũng phải gánh phần viện phí còn thiếu của người thân kia. Tiền tích lũy cộng thêm nợ nần khiến cậu gần như trắng tay, chỉ còn lại chút ít đủ chi phí sinh hoạt. Vốn đã tốt nghiệp, không thể tiếp tục ở ký túc xá, Vưu Tinh Việt đành dọn luôn vào cửa hàng để sống.

Nhận thấy người phụ nữ có vẻ căng thẳng, cậu ân cần hỏi: “Ngoài trời nắng gắt, dì vào trong nói chuyện một lát nhé?”

Vưu Tinh Việt đeo một chiếc kính gọng mảnh, ánh mắt hờ hững giấu sau lớp thấu kính, nhưng vẫn mang vẻ trầm ổn khó đoán. Khuôn mặt lại vô cùng thanh tú, chỉ cần mỉm cười nhẹ, ánh mắt sẽ theo đó ánh lên tia ấm áp, như cơn gió xuân lười biếng lướt qua người ta.

Người phụ nữ dường như thả lỏng phần nào, vội xua tay: “Không không, dì không vào đâu.”

Dì vốn còn do dự, nhưng chàng trai trước mắt lại chu đáo và ôn hòa khiến bà lập tức có thiện cảm, liền lên tiếng nhắc nhở: “Chỗ này hơi kỳ quặc đấy, cậu nên mời người làm lễ rồi hẵng khai trương. Trước có người cũng từng thuê mở tiệm, vừa lỗ vốn lại vừa lăn ra ốm.”

Không ngờ người đối diện lại có ý tốt, Vưu Tinh Việt khẽ dịu ánh nhìn: “Không sao đâu, tôi không sợ mấy thứ đó.”

Người phụ nữ càng thêm sốt ruột: “Không thể coi thường được đâu! Giới trẻ các cậu bây giờ gan lớn thật! Nghe lời dì, dì ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy! Tiệm này thật sự không nên động vào…”

Vưu Tinh Việt mỉm cười nghe lời khuyên, rồi đột ngột hỏi: “Dì ơi, cho hỏi hơi đường đột một chút… gần đây trong nhà dì có ai vừa mất không ạ?”

Người phụ nữ đang thao thao bất tuyệt bỗng ngừng bặt, kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu biết? Là ba chồng tôi, mấy hôm trước vừa mất…”

Cậu khẽ giơ tay phủ nhẹ lên vai trái bà.

Bà chỉ thấy cơn mỏi nhức dai dẳng mấy hôm nay bỗng chốc tan biến. Bề ngoài không có gì khác thường, nhưng trong mắt Vưu Tinh Việt, ngọn lửa yếu ớt trên vai trái bà bắt đầu nhảy lên trở lại.

Dân gian truyền rằng, mỗi người có ba ngọn lửa: một trên đỉnh đầu, hai bên vai trái và phải. Ngọn lửa bên vai trái của người phụ nữ này mỏng manh và lắt lay bất định, rõ ràng là đã bị kinh hãi mà chưa hồi phục.

Chỉ một cái phủi nhẹ, vai trái vốn nặng nề như đá bỗng trở nên nhẹ nhõm.

Bà khó tin nhìn khuôn mặt trẻ trung, hiền hậu của Vưu Tinh Việt — trông cậu chỉ bằng con trai bà mà thôi? Vậy mà lại thực sự có bản lĩnh!

Ngay lập tức bà sửa lời: “Đại sư! Tôi… tôi bị sao vậy ạ?”

Vưu Tinh Việt vuốt tay, mỉm cười: “Dân gian có một điều kiêng kỵ, lúc đưa tang không được quay đầu. Dì có phải đã không làm theo? Trên đường quay đầu lại, bị sát khí ám trúng, mấy hôm nay chắc hẳn ngủ không ngon, thường xuyên gặp ác mộng. Dì nên phơi nắng nhiều một chút sẽ tốt hơn.”

Người phụ nữ bàng hoàng, không ngờ cậu còn đoán được chuyện mình quay đầu nhìn lại trong lễ tang.

Bà vội cảm ơn rối rít: “Cảm ơn đại sư! Mấy hôm nay tôi nhất định sẽ chịu khó ra ngoài phơi nắng.”

Vưu Tinh Việt cười nhạt, mở ổ khóa tiệm số 137.

Lần này người phụ nữ không ngăn cản cậu nữa.

Cậu nói: “Dì về lo việc đi, tôi vào trước.”

Người phụ nữ vui vẻ quay về căn nhà kế bên. Trong lúc đang dọn dẹp với chồng, ông chồng thò đầu ra hỏi: “Em nói chuyện với cậu bé kia à? Cậu ta không chịu nghe sao?”

Bà lườm chồng một cái: “Nghe chứ, người ta còn có bản lĩnh thật sự! Nhìn cái là biết trong nhà mình có người mới mất, phủ nhẹ lên vai một cái, là cả người em thấy khỏe hẳn ra!”

Bà còn nhìn vào gương: “Anh xem, sắc mặt em có phải tươi tỉnh hơn rồi không?”

Ông chồng bật cười: “Em chắc là bị ám thị thôi. Nhưng… đúng là nhìn khá hơn thật.”

Ông tới gần, thấy sắc mặt vợ không còn u ám như mấy hôm trước, cả người cũng có tinh thần hơn hẳn.

Trong lòng ông chợt động: Hình như lần này… thật sự gặp được cao nhân rồi!

Tuy vẫn còn bán tín bán nghi, ông vẫn đề nghị: “Hay là… mình sang cảm ơn người ta một tiếng? Biết đâu cậu ấy có thể giúp em xem kỹ hơn.”

Bên trong tiệm 137.

Vưu Tinh Việt đóng cửa kính sau lưng, mặt sàn cũ kỹ phát ra tiếng “kẹt” khô khốc.

Ngoài trời đang là giữa mùa hè oi ả, vậy mà trong tiệm lại lạnh lẽo đến mức làm người ta rùng mình, trong không khí phảng phất mùi rỉ sắt ẩm mốc.

“Ô ô ô ——”

Tiếng khóc trầm thấp vang vọng khắp tiệm, gió lạnh quét qua nâng bức màn bay phần phật, nhưng không lọt nổi lấy một tia sáng. Một mảnh vải phủ bụi bỗng nhiên tung bay, hóa thành hình người giữa không trung!

Tấm vải trắng âm u cất giọng lạnh lùng: “Thật to gan, dám đến chiếm phòng ta ở!”

Tấm vải rơi “phịch” xuống, lộ ra từng sợi tóc dài đen sì, quấn chặt lấy một bóng quỷ cao lớn.

Toàn thân bóng quỷ bị tóc đen trói chặt, bóng tóc rối tung đổ lên tường, hiện rõ hình bóng quỷ dị, từng lọn tóc lao thẳng về phía Vưu Tinh Việt!

Vưu Tinh Việt sững người một chút, tóc đen lao đến quá nhanh khiến cậu suýt không nhìn rõ.

Sau lớp tóc ấy, đôi mắt xanh lè của bóng quỷ gắt gao dán lên người cậu: Thằng nhóc trắng trẻo sạch sẽ này chẳng mấy chốc sẽ giống như đám chủ tiệm trước, vừa khóc vừa hét mà lao ra khỏi cửa thôi——

Vưu Tinh Việt khẽ thở dài, đặt hành lý xuống, không thấy cậu có hành động gì, vậy mà mớ tóc sắp chạm tới cậu lại khựng lại giữa không trung——

Trong không khí chợt xuất hiện mười sợi chỉ đỏ mảnh mai, trong nháy mắt trói chặt lũ tóc đang giương nanh múa vuốt thành hai búi sừng dê.

Quỷ ảnh: “??”

Nó tung hoành ngang dọc cả phố Nam Bắc, chưa từng chịu qua nỗi nhục nhã thế này!

Quá nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!

Vưu Tinh Việt nhẹ nhàng chạm ngón tay vào sợi chỉ đỏ, lễ phép xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi cận thị nên nhìn không rõ, đành phải hơi thô bạo một chút.”

Ngay lúc quỷ ảnh định gào lên dọa nạt, nó chợt chú ý đến mớ chỉ đỏ đang trói mình, rồi bất chợt nhớ ra một tin đồn truyền miệng ở thành phố Dĩnh Giang——

Nghe nói ở thành phố này có một thiên sư kỳ quặc, không nhìn được yêu khí, không có linh lực, thậm chí không phân biệt nổi người với yêu, nhưng lại dùng được một loại chỉ đỏ, còn lợi hại hơn cả pháp khí đạo sĩ…

Thiên sư đó… rốt cuộc trông như thế nào nhỉ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play