Trong lúc giao chiến, mọi người trông thấy kẻ bị trói chặt nằm trên mặt đất thì đồng loạt sững sờ đứng tại chỗ, đến cả chiến đấu cũng không còn tâm trí để lo liệu, hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
Trong không khí tĩnh mịch lan tràn, phảng phất như ngay cả tiếng gió cũng ngưng đọng.
Chúng nhân Phong Tuyệt Môn thuở đầu còn tưởng chính mình hoa mắt, song bất kể bọn họ nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lượt, thì phong chủ, kẻ so với chưởng môn còn lợi hại kia, cũng bị trói chặt trên đất, không thể động đậy, chẳng khác gì những đệ tử Phong Tuyệt Môn còn lại.
Nếu không phải tận mắt trông thấy phong chủ bị trói, phỏng chừng bọn họ cũng chẳng nhận ra đây là người của mình, dẫu sao nếu chẳng quen thuộc, chỉ dựa vào ánh mắt mà nhận người cũng thật có chút khó khăn.
Chúng nhân Phong Tuyệt Môn: “!!!” Mẹ ơi !
Thời gian đảo ngược về một phút trước.
Cố Diệp Phong mờ mịt liếc nhìn người nào đó bị trói chặt nằm trên đất, lại ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt thần sắc thanh lãnh đạm nhiên, muốn nói rồi lại thôi nửa ngày, cuối cùng giả vờ như lơ đãng mở miệng: “Sư đệ, ngươi có từng nghe qua một câu nói chăng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT