Không khí theo lời Cố Diệp Phong vừa dứt liền lặng xuống, cả Tuyệt Tịch Sơn phảng phất như hết thảy sinh linh đều tiêu thất, một mảnh yên tĩnh lặng như tờ phủ trùm khắp không gian.
Nụ cười bên môi Mặc Linh Nguyệt cứng đờ, tựa hồ như chẳng thể tin được Cố Diệp Phong thật sự thốt ra lời như thế, trên mặt mang theo một chút mờ mịt, đưa mắt nhìn về phía hắn.
Thế nhưng vẻ mặt Cố Diệp Phong lại hết sức thản nhiên, như thể tất cả những lời hắn vừa nói đều là lẽ đương nhiên.
Mặc Linh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, nét thanh lãnh trên dung diện pha lẫn một tia khổ sở: “Chẳng phải ngươi thích ta sao? Lẽ nào những điều ấy… đều là giả dối?”
Cố Diệp Phong như chẳng nhận ra thần sắc u ám nơi Mặc Linh Nguyệt, hắn gật đầu thản nhiên: “Đúng thế, thời buổi bây giờ muốn tìm đạo lữ thật là khó khăn a, đã muốn tìm thì đương nhiên phải học được cách nói lời ngon tiếng ngọt một chút, dù chẳng có tình ý thật lòng, thì ta cũng cảm thấy diễn một chút cũng không thiệt, ngươi nói có phải không?”
Biểu tình trên gương mặt Mặc Linh Nguyệt hoàn toàn cứng đờ, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào lặng lẽ.
Cố Diệp Phong không hề để tâm đến sự trầm mặc của y, tiếp tục bày tỏ suy nghĩ của mình: “Theo đuổi đạo lữ a, ngày thường tặng vài món nhỏ cũng không tính là gì, bất quá nếu bắt người ta liều mạng vì ngươi thì quá lố rồi. Nói thật, ngươi đây là không biết điều đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT