Những cảm xúc chán ghét ấy như từng cánh hoa rơi xuống giữa hai người, đến khoảnh khắc chạm đất, toàn bộ những cảm xúc kịch liệt đều tan biến theo, như thể từ đầu chưa từng tồn tại.
Nhưng Khúc Lan Y lại nhìn rất rõ, và suốt đời này cũng không thể nào quên được. Ánh nhìn Trì Khê chứa đựng sự chán ghét, từ khoảnh khắc đó khắc sâu vào lòng y như một lưỡi dao bén ngót, đâm thẳng vào tâm can.
Hắn ghét y.
Gió núi lồng lộng, Trì Khê chậm rãi đi ngang qua người y, không thèm liếc lấy một cái, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi. Đừng quấy rầy ta. Cảm ơn.”
Hắn nói với y, cảm ơn.
Khúc Lan Y không kiềm được mà níu lấy tay hắn, lòng bàn tay run lên từng đợt, nhưng vẻ mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ không chút sơ hở như mọi khi: “Ta có cách… có thể giúp ngươi tái tạo căn cốt.”
Trì Khê từng thích nhất là nụ cười của y. Tuy không nói ra, nhưng mỗi lần y cười, hắn đều len lén nhìn trộm thật lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play