Cung điện vốn có kết giới ngăn trở ma khí lan ra ngoài, cho nên không ai phát giác.
Hắc khí quấn quanh, chậm rãi ngưng tụ thành một thân ảnh yếu ớt tưởng chừng không xương cốt, bò lên lưng hắn, từng tiếng từng tiếng đều là mê hoặc: “Đừng kháng cự nữa… ngươi sinh ra vốn là để tu ma…”
Trì Khê lắc đầu, lại càng siết chặt lấy thân mình.
Hắn từng cho rằng, đặt chân vào Vân Thượng Tông sẽ là khởi đầu của một đoạn đường vui vẻ, nhưng hiện tại, hắn thậm chí bắt đầu hoài niệm căn nhà gỗ dột nát trong Ma Cốc—dù mỗi đêm đều ngủ không yên, nhưng ít nhất khi ấy, hắn chưa từng hoài nghi chính mình.
Hắn đã nghĩ, chỉ cần thoát ra được nơi ấy, hết thảy sẽ trở nên tốt hơn. Thế mà hiện tại, hắn đã có được đáp án, đáp án ấy lại là—ngay cả phụ thân của hắn, cũng chưa từng đặt kỳ vọng gì vào hắn; hắn chỉ là một món công cụ không dùng được, là một phế vật bị vứt bỏ cũng chẳng ai buồn đoái hoài.
Hắc khí chầm chậm lan vào góc cung điện nơi có thân thể bị xích sắt giam cầm. Xích sắt kéo lê trên mặt đất, leng keng vang lên, cuối cùng dừng lại trước mặt Trì Khê, nhẹ nhàng như mang theo yêu thương mà khẽ vuốt ve đầu hắn.
Trì Khê ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt kia—gương mặt đã bị hắn tra tấn đến vặn vẹo, trở nên xấu xí, nhơ nhớp không chịu nổi… Tựa như chính hắn.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy thân thể đó, ôm thật chặt, dù cho thân thể kia đã thối rữa đến mức mùi hôi không sao chịu được. Hắn như một đứa trẻ chẳng biết đi đường nào, như cái thuở ban đầu khi mới bước vào Vân Thượng Tông, luôn luôn lẽo đẽo theo sau y, đầy tủi thân mà gọi một tiếng: “Sư tôn…”
“Sư tôn” cứng đờ trong thoáng chốc, tựa hồ không thể tin được trên đời còn có ngày lại nghe được tiếng gọi ấy—một tiếng gọi đầy lưu luyến, đầy ỷ lại, khiến y gần như trong khoảnh khắc đó đã đánh mất lý trí.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT