Có quý nhân đến, cả cô nhi viện lập tức xôn xao, viện trưởng cúi đầu khom lưng đi theo suốt cả đoạn đường, đôi mắt vốn nhỏ nay mị lại thành một khe, lôi hết tất cả mấy đứa trẻ có điều kiện tốt một chút ra, bảo từng đứa đứng vào vị trí ngay ngắn.
Cô nhi viện tuy hoang vắng, nhưng người thì không ít, từng đứa chen chúc đứng kín cả khoảng sân trống.
Nghe nói có đại phú hào đến nhận nuôi, bọn trẻ ai nấy đều nghiêm túc, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, đứa nào bị cảm cũng không dám để sổ mũi, sợ bỏ lỡ cơ hội được nhận.
Hơn nữa... người đến nhận nuôi lại còn đẹp đến mức đó, thật sự là toàn bộ cô nhi viện chưa từng ai nhìn thấy ai đẹp như vậy! Cho dù chỉ được nhìn qua cái màn hình cũ nát đặt ở góc phòng, cũng chưa bao giờ gặp ai đẹp đến thế.
Mọi người đều nín thở, ánh mắt vừa khát khao vừa e dè nhìn người đang dần tiến lại gần.
Đương nhiên, Mộc Lạc Hằng không có cơ hội nào.
Cậu bẩm sinh có đôi mắt màu lam, ngoài hoàng thất ra, màu mắt này luôn bị coi là điềm xấu, là sự xúc phạm. Vậy nên từ nhỏ cậu đã bị cô lập, chẳng ai muốn chơi với cậu, đến cả người dì từng nuôi lớn cậu cũng vì đôi mắt này mà gặp đủ điều bất hạnh, cuối cùng chết vì bệnh.
Trước lúc qua đời, dì cậu nắm lấy tay cậu, bắt cậu dù thế nào cũng phải sống tiếp, nhất định phải sống, phải chờ được đến ngày đó... Bàn tay gầy guộc gần như khảm sâu vào da thịt cậu, cậu vừa khóc vừa gật đầu đồng ý, rồi bà mới nhắm mắt.
Nếu không phải vì lời dặn ấy, Mộc Lạc Hằng – đứa trẻ nhỏ bé ấy – cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục sống nổi hay không. Dù chỉ mới mười một tuổi, nhưng cậu đã quá quen với cái chết và sự tê liệt, chưa từng dám mơ đến tương lai, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ bị đánh chết, hoặc chết đói ở một xó xỉnh nào đó trong viện.
Vì thiếu dinh dưỡng lại thường xuyên bị đánh, gần như không có chỗ nào trên người Mộc Lạc Hằng lành lặn, cả người xanh xao vàng vọt, đương nhiên không thể nào được người khác chọn để nhận nuôi.
Cậu nghe thấy tiếng xôn xao ngoài sân, biết người trên phi thuyền vừa đáp xuống, ban đầu vốn không có hứng thú, nhưng không hiểu sao, khi tình cờ ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy mép tàu bay có treo một chuỗi hoa nhỏ màu lam. Cậu không biết tên loài hoa ấy, nhưng trong lòng bỗng nổi lên chút tò mò muốn biết chủ nhân của những bông hoa ấy là ai.
Liệu người đó có phải... không ghét màu lam xui xẻo này không?
Cậu kiễng chân cố nhìn từ phía sau bóng tối của tòa nhà cũ kỹ trong cô nhi viện, nhưng vì quá nhỏ, viện trưởng cũng không cho cậu ra ngoài, sợ cậu va vào quý nhân, vậy nên cậu chỉ có thể ở chỗ khuất tìm cách nhìn trộm một lần duy nhất, nhưng vẫn không thể thấy được.
Viện trưởng ho khan một tiếng, tất cả lũ trẻ lập tức im bặt, cô nhi viện này vốn dã man vô trật tự, ngay cả khi viện trưởng lên tiếng cũng chưa từng được im lặng như lúc này — tất cả chỉ vì người ấy.
Mộc Lạc Hằng cụp mắt xuống, cảm thấy mình chắc chắn không thể nhìn thấy hắn. Khoảng cách giữa họ quá xa, ngăn cách bởi quá nhiều người, thậm chí cả bóng tối dưới mái nhà cũng không thể bước ra khỏi được.
Dù có chút tiếc nuối, nhưng cậu vẫn quyết định nhân lúc này lẻn về phía bếp, lén cất một ít đồ ăn, dù biết chắc chắn sẽ bị đánh. Nhưng ở nơi này, chỉ cần có đồ ăn biến mất, cậu sẽ là người bị đánh, cho dù có phải do cậu lấy hay không.
Cậu vừa xoay người định đi thì chợt nghe thấy một giọng nói cực kỳ êm tai cất lên:
“Ở đây không có đứa trẻ tôi muốn.”
Sau đó, đám đông bắt đầu chậm rãi tách ra, giống như trong sách cổ tích thần thoại vẫn kể.
Lũ trẻ không cam lòng đứng hai bên như một biển màu xám bị tách ra, người đàn ông đẹp như thần linh bước ra từ giữa biển màu xám ấy, ánh nắng rọi xuống người hắn, giống như chính hắn đang phát ra từng tia sáng vụn lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt.
Khoảnh khắc đó, Mộc Lạc Hằng nghĩ, cho dù là thần minh thật sự có thật thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thần minh ấy băng qua biển người, đi thẳng đến trước mặt cậu, theo bản năng, cậu đưa tay che mắt mình lại.
Đây là đôi mắt bị coi là xấu xí và xui xẻo, cậu không muốn để hắn nhìn thấy, không dám để hắn nhìn thấy. Cậu sợ thần minh ấy cũng sẽ để lộ ánh mắt ghê tởm và khinh miệt giống như bao người khác — ánh mắt còn đau hơn bất cứ trận đòn nào cậu từng chịu.
Nhưng rồi, thần minh ấy lại nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống khỏi đôi mắt của mình.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Lạc Hằng là... tay mình còn bẩn lắm.
---