Đây là một thế giới kết hợp từ hai bộ truyện nam tần, bối cảnh còn là ABO.

Nam chính đầu tiên là con nuôi của hắn, Ân Phong Viễn—một Alpha đỉnh cấp. Bảy tuổi, cha mẹ cậu ta mất vì tai nạn, được nguyên chủ—khi đó là một Beta—nhận nuôi. Tuy là người nhận nuôi, nguyên chủ lại chẳng đối xử tốt đẹp gì với Ân Phong Viễn, vì bản thân vốn là một Beta có tư chất kém cỏi, lại còn mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, không thể... "đứng dậy nổi", nên từ nhỏ đã ghen ghét tất cả những Alpha ưu tú.

Nguyên chủ xuất thân rất tốt, dù Trì gia không có tước vị ở Lam tinh, nhưng lại giàu nứt vách. Tam đại đơn truyền, cả dòng họ chỉ có một mình hắn là cháu đích tôn. Tuy là Beta, lại còn yếu ớt, nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều đến tận trời. Mười tám tuổi, cha mẹ qua đời, hắn thừa kế toàn bộ Trì gia.

Tuy tay ôm cả một gia tộc khổng lồ, nhưng Trì Khê lại chỉ là bình hoa di động, chẳng có chút tài năng kinh doanh nào, sống dựa vào tiền tích lũy. Cũng may hắn không thích thương trường, chỉ mê hưởng thụ ăn chơi, mà trước khi qua đời, ba mẹ hắn đã để lại một đội ngũ tinh anh hoàn chỉnh, nên sản nghiệp gia tộc vẫn còn có thể giữ được.

Mọi chuyện thay đổi khi hắn nhận nuôi Ân Phong Viễn.

Nguyên chủ có hai lý do để nhận nuôi Ân Phong Viễn: Thứ nhất, hắn không thể sinh con, mà gia tộc lại cần người kế thừa. Thứ hai—cũng là lý do chính—là vì cha mẹ Ân Phong Viễn chết do liên quan đến hắn. Chuyện này không mấy tốt đẹp, nguyên chủ tự biết mình sai, không thể làm ngơ với một đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ, mà bản thân cũng đang cần một đứa con nên quyết định nhận nuôi cậu ta.

Cha của Ân Phong Viễn là cận vệ thân tín nhất mà cha Trì Khê để lại cho nguyên chủ. Nhưng trong một lần giao dịch bất hợp pháp, nguyên chủ không nghe lời dặn của ông ấy, rơi vào bẫy của đối thủ, suýt chết, chính ông ấy đã dùng tính mạng để cứu hắn.

Vợ chồng Ân gia yêu nhau thắm thiết, nghe tin chồng chết, mẹ Ân Phong Viễn cũng không sống nổi, treo cổ tự vẫn. Cậu bé còn chưa đầy mười tuổi tận mắt chứng kiến xác mẹ treo lủng lẳng trên xà nhà, nỗi ám ảnh cũng theo cậu suốt cuộc đời.

Vì thế, tuy mang danh con nuôi, trong lòng Ân Phong Viễn lại hận nguyên chủ đến tận xương tủy.

Còn nguyên chủ, cũng chẳng tử tế gì hơn, bản tính vốn đã đố kỵ, càng ghét cay ghét đắng những ai ưu tú hơn mình, nhất là kiểu Alpha như Ân Phong Viễn. Vì mang ơn cứu mạng nên phải nuôi, nhưng lại thường xuyên hành hạ cậu bé, hết chửi bới đến đánh đập, càng làm tăng thêm thù hận của Ân Phong Viễn.

Nhưng nguyên chủ cũng biết Ân Phong Viễn không thể trông cậy được, nên sau này lại nhận nuôi thêm một đứa trẻ khác—nam chính trong bộ nam tần cùng tác giả, tên là Mộc Lạc Hằng.

Mộc Lạc Hằng vốn là hoàng tử hoàng thất Lam tinh, nhưng ngay sau khi chào đời đã gặp phải chính biến trong cung, được thị nữ bế chạy, lang thang đến viện mồ côi ở khu xóm nghèo, mãi đến khi được nguyên chủ nhận nuôi. Cậu ta không hề biết thân thế thật sự, lúc đầu còn vô cùng biết ơn nguyên chủ.

Nhưng nguyên chủ không phải người. Nhận nuôi về, thấy Mộc Lạc Hằng càng lớn càng tuấn tú, thì nảy sinh tâm lý cầm thú, ảo tưởng muốn nuôi con nuôi thành người tình.

Mộc Lạc Hằng tất nhiên không chịu. Nguyên chủ hạ thuốc, đe dọa nếu không nghe lời sẽ quẳng cậu về xóm nghèo để mặc bọn du thủ du thực xâu xé. Cuối cùng, Mộc Lạc Hằng không thể nhịn được nữa.

Nam chính trong văn nam tần thường là kiểu: “Ngươi không xứng với ta, nhưng ta chưa chắc đã không xứng với ngươi.” Đụng đến tóc họ là dám giết cả nhà ngươi, huống chi nguyên chủ vừa hại chết cha mẹ họ, lại còn mơ tưởng thân thể họ mỗi ngày.

Sau đó, Mộc Lạc Hằng hợp tác với Ân Phong Viễn dựng lên một màn kịch, đem nguyên chủ ném trở lại xóm nghèo, để mặc hắn ta bị người ta thay nhau làm nhục. Cuối cùng nguyên chủ vừa nghèo, vừa mắc bệnh lây qua đường tình dục, chết thảm nơi đầu đường xó chợ.

Còn Ân Phong Viễn thì chiếm được Trì gia, một bước lên mây, kiểm soát toàn bộ tài nguyên tinh tế, trở thành bá chủ Lam tinh. Mộc Lạc Hằng trở về hoàng thất, mở màn hành trình báo thù, cuối cùng ngồi lên ngai vàng.

Đáng lẽ câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng tác giả bất ngờ muốn chạy theo trào lưu Mary Sue kiểu NP, thế là khiến hai nam chính hạ trí toàn bộ, biến thành... dàn hậu cung của nữ chính.

Hiện tại, cốt truyện đang ở đoạn nguyên chủ vừa trải qua thất bại trong tình trường, quyết tâm nhận nuôi thêm một đứa trẻ. Tức là, Mộc Lạc Hằng vẫn chưa bị hắn ta nhận nuôi.

Sau khi được nhận nuôi, Ân Phong Viễn—vốn cao ngạo không chịu cúi đầu—cũng bắt đầu nhận ra mình không còn là người thừa kế duy nhất nữa. Dù Trì Khê có là phế vật, hiện tại Trì gia vẫn nằm trong tay hắn.

Thế là cậu ta bắt đầu thu mình, thậm chí lấy lòng nguyên chủ. Vài năm sau, cùng Mộc Lạc Hằng hợp mưu dựng bẫy, nâng nguyên chủ lên thẳng trời... rồi rơi thẳng xuống đất.

Tiếp nhận cốt truyện xong, Trì Khê lập tức khởi hành đến đón Mộc Lạc Hằng. Chuyện này khỏi nghĩ cũng biết, chắc chắn cậu nhóc kia chính là “tam cao” mà hệ thống yêu cầu.

Tuổi còn nhỏ mà đã tam cao, haiz. Dù hắn là người thật sự bị bệnh dạ dày trong thế giới này...

Nhưng hắn vẫn không nhịn được mắng một câu với 648, “Hai đứa nhóc còn nhỏ xíu, hệ thống mấy người đúng là cầm thú quá rồi.”

648 lập tức phản đối chí chóe, “Cái này gọi là nuôi dưỡng! Nuôi dưỡng! Là yếu tố then chốt kéo dài tình cảm và tăng độ tương tác! Với lại trẻ con thì sẽ lớn lên mà, tiền đồ vô hạn!”

·

Trên sườn núi hoang vắng, có một viện mồ côi cũ kỹ đứng trơ trọi. Cánh cổng sắt loang lổ rỉ sét, tiếng đấm đá vang vọng sau cánh cổng truyền đến nặng nề và dồn dập.

Mộc Lạc Hằng ôm đầu và phần cơ thể trọng yếu, cuộn tròn lại như một con sâu nhỏ, lặng lẽ chịu đựng những cú đánh hiểm độc mà ngày nào cũng phải chịu.

Quần áo cậu rách nát tả tơi, là đồ mà lũ trẻ trong viện không ai thèm mặc nữa, nhìn chẳng khác gì một miếng giẻ lau. Nhưng chỉ có rách đến mức này, mới đến lượt cậu được phát, ít ra không phải trần truồng giữa đông giá rét.

Cậu ra sức nuốt miếng bánh mì mốc trong miệng, không quan tâm mùi vị ra sao, có khiến mình ốm hay không. Điều duy nhất cậu quan tâm chỉ là—phải sống, dù là sống như chó.

Cậu vừa sốt cao chưa khỏi, người vẫn còn yếu, nhưng bản năng cầu sinh cứng đầu vẫn khiến cậu cố gắng gượng dậy. Trong cơn mơ màng, cậu lại nghe thấy tiếng động cơ phi thuyền rền vang trên không.

Một chiếc phi thuyền khổng lồ, như một trang viên lơ lửng giữa trời, lặng lẽ bay ngang qua trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ đang đánh cậu cũng ngừng tay, tất cả ngẩng đầu nhìn con tàu xa hoa như đến từ một thế giới khác.

Còn Mộc Lạc Hằng, cậu chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ gắng nuốt nốt miếng bánh mì đen cuối cùng trong miệng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play