Thế nhưng, vị thần minh ấy lại chẳng hề chê bai, còn lấy khăn tay của mình ra lau tay cho cậu. Cậu nghe thấy hương thơm thoang thoảng trên đó, không rõ là mùi gì, chỉ biết nó khiến cậu cảm thấy ngây ngất, giống như lần lén uống rượu vang đỏ dưới gầm giường viện trưởng hồi trước, say đến mức chẳng nhớ phải rút tay mình ra — một bàn tay dơ dáy lấm lem. Cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Tay hắn thật mềm. Làn da hắn trắng như sứ. Chiếc khuyên tai màu lam trên tai trái hắn giống như một giọt nước mắt từ tinh cầu rơi xuống. Cậu chưa từng nghĩ rằng màu lam — thứ màu sắc mà chính cậu cũng thấy xấu xí trên người mình — lại có thể rực rỡ và đẹp đẽ đến thế khi hiện diện trên hắn.
Trì Khê nhìn thiếu niên trước mặt – nam chủ hồi nhỏ – đáng thương đến mức khiến hắn có chút đau lòng. Nhìn thấy Mộc Lạc Hằng co rút mấy ngón tay ngắn ngủn, ánh mắt cứ trốn tránh, như muốn nhìn hắn mà không dám mở to mắt, sợ hắn thấy đôi mắt của mình, Trì Khê bật cười.
Những ngày qua hắn đã dành thời gian làm quen với quy tắc cơ bản ở thế giới này. Hắn biết rõ ở Lam Tinh có một quy ước bất thành văn — ngoài hoàng thất ra, những đôi mắt màu lam đều bị coi là điềm xấu, nghĩ đến đây liền hiểu thiếu niên này đã phải chịu bao nhiêu uất ức.
Hắn bước qua đám trẻ đang cố hết sức ngăn cản nhưng không dám chạm vào mình, đưa tay khẽ nhéo nhẹ khóe mắt của cậu bé ấy, dịu dàng nói: “Đôi mắt này, rất đẹp.”
Mộc Lạc Hằng trợn to mắt, như không dám tin vào tai mình. Lần đầu tiên trong đời, có người nói đôi mắt cậu đẹp. Hơn nữa — lời đó lại đến từ người vừa cao quý, vừa đẹp đẽ tựa thần minh này!
Mấy đứa trẻ trong viện thì thầm phía sau, không ai ngờ Trì Khê sẽ lại gần đứa bé bị tất cả chán ghét kia, sao có thể chứ! Bọn trẻ tức đến nghiến răng nhưng không dám nói, chỉ dám dùng ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa ghen tị, lại vừa phẫn hận nhìn về phía cậu — như thể từng ánh nhìn đều hóa thành châm độc đâm vào người.
Nhưng Mộc Lạc Hằng chẳng cảm thấy gì cả, trong mắt cậu lúc này chỉ còn người trước mặt — hắn cười lên thật đẹp, đôi mắt đen giống như chứa cả bầu trời đầy sao. Cậu không thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp ấy, chỉ nhớ hồi nhỏ dì từng ngồi bên giường kể cậu nghe về hoa lật nhi đẹp nhất trong hoàng cung Lam Tinh… nhưng bây giờ, ngay cả đoá hoa đẹp nhất cũng không thể sánh được!
Trì Khê tiện tay lật kiểm tra mấy vết thương trên người cậu bé, vết cũ chưa lành lại chồng thêm vết mới, xanh tím đầy người, chẳng có lấy một chỗ da lành. Bộ đồ rách bươm khoác trên người cậu chẳng che được gì, trái lại càng khiến cậu thêm tiều tụy.
Một đứa trẻ như thế này mà cũng bị bắt nạt được, cho dù không vì mục tiêu công lược, Trì Khê cũng thấy giận. Đã vậy, vì công lược, hắn càng không thể làm ngơ.
Hắn đặt tay lên vai Mộc Lạc Hằng, đẩy cậu đến trước mặt mình: “Ai bắt nạt em, chỉ ra đi.”
Cả cô nhi viện gần như đứa nào cũng từng bắt nạt cậu, nhưng lúc này Mộc Lạc Hằng toàn thân cứng đờ, chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm thấy tiếng nói dịu dàng của hắn luồn qua tai, như có lông chim khẽ gãi vào tận sâu đáy lòng.
“Hắn… bọn họ.” Mộc Lạc Hằng lúng túng chỉ vào mấy đứa từng bắt nạt cậu dữ dội nhất.
Trì Khê liếc qua, toàn là mấy đứa béo ú đen nhẻm, đã ở cô nhi viện mà còn ăn đến béo như thế, chắc chắn thường xuyên cướp phần ăn của người khác.
Trì Khê gật đầu, không nói gì thêm, chỉ khi nắm tay Mộc Lạc Hằng đi ngang qua viện trưởng, hắn liếc một cái, sau đó ngang nhiên rời đi.
Mộc Lạc Hằng khó hiểu nhưng không dám hỏi. Trì Khê cúi đầu, giơ một ngón tay ra hiệu, chớp mắt một cái như đang nói nhỏ: “Mấy thứ thấp kém như vậy, không cần chúng ta tự ra tay.”
“Chỉ cần có quyền lực trong tay, thì dù không cần nói lời nào, vẫn sẽ có người thay chúng ta làm tất cả.” — Đây là bài học đầu tiên hắn dạy cậu.
Hắn nắm tay cậu, cứ thế đưa cậu ra khỏi cô nhi viện cũ kỹ, gió ngoài trời như cũng mang theo hương thơm chưa từng có, quyện theo bước chân họ.
Mộc Lạc Hằng tuy chưa hiểu hết, nhưng từng lời Trì Khê nói, cậu đều khắc ghi tận đáy lòng. Cậu quay đầu nhìn cánh cổng sắt cũ kỹ của cô nhi viện, nơi ấy đã bị bỏ lại thật xa phía sau.
---