Quả thật là ảo giác. Bởi vì ngay giây tiếp theo, Trì Khê đã ném súng sang một bên, vẻ mặt đắc ý, bắt đầu đón nhận vô số lời tung hô, bộ dạng y chang tiểu nhân đắc chí, chẳng còn chút bóng dáng nào của vẻ đẹp vừa rồi nữa.
Vận may giúp hắn bắn trúng hồng tâm, nhưng lại khiến sự tự mãn của hắn trở nên mất kiểm soát. Hắn bắt đầu lời lẽ “chân thành” dạy dỗ đứa con nuôi của mình, bảo nó phải cố gắng thật nhiều, tuy đây là lần đầu tiên học bắn súng, nhưng chỉ bắn trúng vòng tám thật sự là quá mất mặt. Dẫu sao tuổi còn nhỏ, vẫn còn cơ hội.
Nhưng mà, nó cần phải cố gắng gấp mười ngàn lần mới có thể bù đắp sự thiếu hụt bẩm sinh. Dù sao cũng không phải ai cũng giống hắn—một thiên tài trời sinh khiến người người ghen tị, nhưng đừng nản lòng, bởi vì kẻ đi chậm thì cần bắt đầu sớm, siêng năng có thể bù thông minh.
Vai bị vỗ đến phát đau, âm thanh chẳng khác nào bài giảng cảm động của một người cha, nhưng Ân Phong Viễn chỉ cảm thấy hai bên thái dương như đang giật liên hồi. Thiên tài trời sinh? Khiến người người ghen tị? Hắn ta? Trì Khê? Còn dạy mình—người chậm chạp thì nên bắt đầu sớm?
Nếu không phải vì là con nuôi của cái người quái đản này, lại còn phải giả vờ nghe cho ra dáng, Ân Phong Viễn thật sự muốn giúp người này "ôn lại ký ức" về tám trăm cú tát từng nhận trong quá khứ.
Trước đây Trì Khê tuy vô dụng, nhưng chưa từng giả vờ mình có ưu điểm gì, nên Ân Phong Viễn chỉ đơn giản là khinh thường. Nhưng bây giờ, người này tình cờ bắn trúng hồng tâm, độ đáng ghét lập tức tăng lên tám trăm bậc thang.
Má trái nóng rát như nhắc nhở cậu ta rằng thời cơ vẫn chưa đến, Ân Phong Viễn cố gắng kiềm nén nghe xong bài giảng dạy từ ông cha hơn mình chưa đến mười tuổi. Người này vừa vỗ vai, vừa nói không ngớt, ngoài miệng thì bảo phải chăm chỉ, nhưng mỗi câu đều là đang tâng bốc chính mình.
Lẽ ra Ân Phong Viễn phải cảm thấy rất chướng mắt, nhưng người kia lại đứng gần đến vậy, trên người như có như không tỏa ra hương tuyết lan nhàn nhạt, giống như một lớp tơ nhện nhẹ nhàng bám vào từng tấc da thịt, mềm mại đến kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta không thể thoát khỏi, như thể đó là tin tức tố có độc.
Nhưng cậu ta vẫn nhớ rất rõ, Trì Khê chỉ là một Beta.
Giữa mùa hè nắng gắt, da dẻ của Trì Khê vẫn trắng mịn đến mức trong suốt, không hề thấy lỗ chân lông hay tì vết, cả người như được nuôi dưỡng bằng lụa là nhung gấm, ngay cả khi cúi đầu lộ ra phần cổ sau cũng phát ra ánh sáng mềm mại, óng ánh lạ thường.
Ân Phong Viễn không thể hiểu tại sao một Beta lại mang theo khí vị như tin tức tố, cũng chẳng thể lý giải được cảm giác lạ lùng đang âm ỉ trong lòng, chỉ biết tim mình lại đập nhanh hơn.
Giáo huấn con xong, Trì Khê bày ra vẻ mệt mỏi quá độ, muốn đi thư giãn, để mặc cậu con nuôi từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng đứng lại phía sau.
Điều này hoàn toàn khớp với hình tượng của hắn, không ai dị nghị, hắn liền một mạch đi đến ghế lô thường lui tới tại một hội sở cao cấp, không gọi ai nào đi cùng, tự mình ngồi xuống ghế sofa bọc nhung đỏ mềm mại, bắt đầu trò chuyện với hệ thống.
Hệ thống 648 bay ra từ trong đầu hắn, đôi cánh nhỏ phành phạch, hình thể thì nhỏ bé nhưng phần mỡ chiếm gần hết, gần như tròn vo như quả bóng, vậy mà vẫn có thể vỗ cánh bay lượn, khiến Trì Khê thấy vô cùng tâm huyết.
Chú chim nhỏ béo ưỡn ngực, vừa chuẩn bị tự giới thiệu đã bị Trì Khê cắt ngang, “Cậu là hệ thống thăng cấp pháo hôi, nhiệm vụ là công lược mục tiêu cấp S, công lược đủ người thì tôi có thể sống lại, tôi biết rồi.”
648 vốn chuẩn bị lời giới thiệu bị kẹt lại giữa chừng, kế tiếp là sự kính nể dâng trào, không ngờ bị đèn pha lê đập xuyên đầu mà ký chủ vẫn nhớ rõ những gì nó nói lúc đó, đúng là có tiền đồ quá thể!
“Tôi chỉ có hai vấn đề. Một, ‘tam cao’ là gì?” Trì Khê liếc mắt nhìn thân thể béo tròn như quả bóng của 648.
Cuối cùng cũng có đất dụng võ, 648 dùng giọng chim lanh lảnh nói, “Tam cao, như tên gọi, là chỉ tinh thần lực cao, nhan sắc cao, phẩm chất cao. Tất cả nhân vật phù hợp tiêu chuẩn này đều là đối tượng cần công lược, khi độ hảo cảm đạt 100%, ở thời điểm kết thúc thế giới có thể nhận được điểm thưởng.”
Trì Khê gật đầu, không phải ba cao liên quan đến dạ dày thì ổn.
“Vấn đề thứ hai,” hắn cúi người xuống, đôi mắt đen nhánh như mực nước, nhìn chăm chăm vào chú chim nhỏ đang nhảy nhót trên bàn trà, “Công lược xong có thể vứt bỏ không?”
Với hắn, tình yêu có thời hạn sử dụng chỉ trong bảy ngày. Thật ra bảy ngày đã là lâu rồi. Ngay khoảnh khắc chính thức bắt đầu mối quan hệ, hắn đã cảm thấy hương vị ban đầu đang phai nhạt, thật sự không thể đảm bảo rằng sau khi công lược xong vẫn còn hứng thú duy trì.
648 hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, “Tất nhiên là có thể rồi.” Dù sao nó chỉ là hệ thống công lược pháo hôi thượng vị mà thôi. Nó chớp đôi mắt đậu xanh nhỏ, bất ngờ có chút xấu hổ, dụi đầu vào ngực, Trì Khê ở cự ly gần như vậy, dù đó là một con chim, vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp kinh diễm đến mức đó.
648 siết chặt cánh thành nắm đấm, tự tin chưa từng có bành trướng khắp người, nó tin chắc rằng mình nhất định sẽ là hệ thống có tiền đồ nhất!
“Vậy thì không có vấn đề.” Trì Khê tựa người vào lưng ghế sofa, bảo hệ thống truyền cốt truyện cho mình.