Tuy thời tiết hiện tại đang là mùa đông, nhưng thật ra cũng không lạnh lắm, vậy mà hơi thở cậu lại hết sức run rẩy, đôi mắt xanh thẳm như những mảnh thủy tinh mong manh dễ vỡ, tựa hồ chỉ cần một chút bài xích thôi cũng có thể khiến cậu lập tức vỡ tan.
Vậy mà trái với mọi dự đoán, Trì Khê – người luôn chán ghét bất kỳ khiếm khuyết nào về cơ thể, về dung mạo, luôn lấy sự hoàn hảo tuyệt đối làm tiêu chuẩn chọn bạn đời – lại cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương của cậu.
Cái hôn đó khiến Mộc Lạc Hằng phải nín thở, cũng khiến Ân Phong Viễn như chìm vào một vực băng sâu không đáy.
Nửa năm qua chất chứa bao áy náy, từng có không ít bất công, nhưng Trì Khê cuối cùng không còn giống trước nữa, không còn âm thầm bù đắp, mà thẳng thắn đối diện. Hắn hít sâu một hơi: “Nếu con quay về chỉ để bắt nạt em trai mình, vậy thì trở về quân doanh đi.”
Hắn... đuổi cậu đi? Trong một thoáng, lòng bàn chân Ân Phong Viễn gần như mất hết sức lực, nhưng phản xạ trời sinh giúp cậu vẫn đứng vững, chỉ là cả người không còn chút sức nào. Cậu chần chừ, không dám tin hỏi lại: “Ba muốn con đi?”
Trì Khê suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ban đầu con nói sẽ chỉ quay về khi trở thành người đứng đầu, vậy huân chương đâu?”
Không có huân chương. Vì quá vội trở về, cậu đã bỏ lỡ lễ trao huân chương buổi tối. Dù huân chương vẫn sẽ được giữ lại cho cậu, nhưng cậu khó khăn mở miệng giải thích: “Tuy không có huân chương, nhưng...”
“Không có thì là không có. Đây đâu phải trò chơi gia đình, đã quyết tâm làm thì đừng bỏ giữa chừng, càng không nên nói dối.” Trì Khê cau mày: “Con không còn là trẻ con nữa, phải học cách trưởng thành.”
“A Hằng bị thương, ba đưa em ấy đi xử lý trước. Còn nếu con thật sự không chào đón em trai mình, vậy thì đừng quay về đi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play