Bị bài xích, rồi lại phải vờ như không có gì, nỗ lực ứng phó, thậm chí đem cả thân thể ra để đổi lấy một chỗ đứng—bởi vì cậu là Thất hoàng tử.
“Chỉ cần nắm trong tay quyền lực, cho dù không nói một lời, vẫn sẽ có người vì con mà làm tất cả.” Đó là bài học đầu tiên cậu được dạy, khi người ấy đưa cậu rời khỏi cô nhi viện.
Cảm ơn vì đã dạy con điều đó.
Mộc Lạc Hằng bước ra từ bóng cây, một tay nắm lấy cằm Trì Khê, ép hắn quay đầu lại, không cho hắn tiếp tục nhìn về hướng Ân Phong Viễn rời đi.
Nếu là trước đây, cậu tuyệt đối không dám làm vậy—cậu là con nuôi của hắn, là đứa trẻ chưa từng được coi trọng, luôn phải dè dặt quan sát sắc mặt người khác, không dám để hắn thấy mình phiền toái dù chỉ một chút, bởi vì điều đó, đối với cậu, chẳng khác gì rơi vào địa ngục.
Nhưng bây giờ, dù làm vậy, Trì Khê cũng không phản kháng chút nào, rất ngoan ngoãn mà quay đầu lại, thậm chí còn khẽ cười với cậu.
Mùi hoa tuyết lan đã tan, ánh trăng nhàn nhạt lên cao, đổ xuống người hắn, tựa như khoác lên hắn một lớp lụa ánh sáng, nụ cười ấy cũng như mặt nước phản chiếu trăng, khiến người ta say đắm, không lối thoát.
Tuy rằng, có thể chỉ vì thân phận của cậu mà hắn miễn cưỡng nở nụ cười ấy. Nhưng như thế là đủ rồi.
Cậu chợt nhận ra, so với một tình cảm “chân thành” nhưng chóng tàn, thì việc hắn chủ động nhún nhường trước cậu—kỳ thực còn bền vững hơn nhiều.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play