“Mộc Lạc Hằng là em trai con.”
Ân Phong Viễn trong lòng ghen đến mức muốn trào ra ngoài, cuối cùng không nhịn được mà cười lạnh châm chọc: “Ha, em trai? Nó là em trai kiểu gì? Em trai mà đi hôn môi lung tung với ba ruột của mình à?”
Trì Khê vẫn điềm tĩnh, thản nhiên đáp: “Mộc Lạc Hằng là em trai con. Còn hiện tại, không chỉ là em trai con nữa.” Giọng hắn mang theo ẩn ý rõ ràng.
Câu này có nhiều tầng hàm nghĩa, nhưng trong đầu Ân Phong Viễn lúc này chỉ có thể lặp đi lặp lại hình ảnh lúc nãy. Cậu không ngờ Trì Khê lại thẳng thừng thừa nhận như thế, không hề giấu giếm, cũng không hề để ý đến cảm xúc của cậu.
Cậu đột nhiên nhìn sang, bắt gặp Mộc Lạc Hằng đang đứng sau lưng Trì Khê, cuối cùng cũng không còn giả vờ bộ dạng uất ức kìm nén nữa, ngược lại còn mỉm cười lạnh nhạt đầy châm chọc với cậu, như thể đang hả hê, nhưng ý cười kia lại chẳng hề chạm đến đáy mắt.
— Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến Ân Phong Viễn phát điên.
Lý trí vốn mong manh trong đầu cậu chính thức đứt đoạn. Trong khoảnh khắc ấy, Trì Khê còn đang quay đầu xin lỗi Mộc Lạc Hằng, hai người nắm chặt tay nhau, chói mắt đến mức giống như có người dùng dao cắt vào mắt cậu khiến từng giọt máu tuôn ra. Cánh tay trái vốn chưa được xử lý tử tế lại đau đến mức trước mắt tối sầm, tái mét rồi đỏ ửng lên.
Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, trực tiếp tách hai người họ ra. Cậu nghĩ sẽ bị ngăn cản ít nhiều, nhưng không ngờ lại dễ dàng đẩy được Mộc Lạc Hằng ra. Cậu ta không né tránh, chỉ khẽ rên lên một tiếng rồi ôm lấy cánh tay mình lùi lại hai bước, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Hừ, diễn đấy à.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT