Hoa tuyết vẫn đang bay lất phất, ánh hoàng hôn cắt đôi không gian thành sáng và tối, một bên là một đôi tình nhân dịu dàng đến cực hạn, một bên lại hoàn toàn bị nhấn chìm trong vực sâu lạnh buốt tuyệt vọng băng giá.
Khi Ân Phong Viễn xông tới muốn tách hai người ra, Mộc Lạc Hằng đã chuẩn bị trước mà ôm chặt Trì Khê vào lòng, nghiêng người che chắn.
Cậu vén mái tóc có phần rối của Trì Khê, hỏi khẽ: “Không sao chứ?”
Trì Khê lắc đầu, quay đầu nhìn thấy Ân Phong Viễn thì vui mừng cười rộ lên: “A Viễn, con về sớm hơn dự tính rồi.”
Ân Phong Viễn mở to đôi mắt đỏ ngầu, không hiểu tại sao hắn có thể cười nhẹ nhàng như vậy, trong khi lòng cậu lại như bị xé rách, hô hấp hỗn loạn co rút đau đớn, “Người nọ…”
Cậu thậm chí không muốn gọi tên Mộc Lạc Hằng, người kia lẽ ra đã phải chết, bao nhiêu thuốc nổ như vậy, tại sao vẫn còn sống! Lại còn có thể đứng ở đây, ôm lấy Trì Khê, thậm chí còn…
Cậu không muốn nhớ lại những hình ảnh vừa rồi, chỉ mong đó là một cơn ác mộng, nhưng tất cả trước mắt lại quá chân thật, vết thương trên tay do xúc động quá mức bắt đầu đau đớn, như đang nhắc nhở cậu rằng: mọi thứ… đều là thật.
Trì Khê đang cười, nhưng khi thấy mắt Ân Phong Viễn đỏ ửng, rõ ràng không ổn, hắn không nhịn được bước lên, lo lắng hỏi: “Con sao vậy?”
Hắn theo thói quen định đưa tay nâng mặt cậu lên xem xét, tuy với chiều cao hiện tại giữa hai người thì chẳng cần phải làm vậy mới thấy rõ mặt, nhưng đó là phản xạ hắn quen từ trước, để kiểm tra xem cậu có lại vừa đi đánh nhau hay nghịch dại gì không.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play