【 Tích —— phát hiện chỉ số cặn bã vượt ngưỡng: 100, 1000, 10000…… Đột phá giới hạn đo lường chỉ số cặn bã tối đa của hệ thống! Thỏa mãn điều kiện kích hoạt hệ thống thăng cấp pháo hôi! Chúc mừng ký chủ. 】
【 Nhiệm vụ của bạn là đóng vai pháo hôi, công lược nam chính, công lược nam phụ, công lược phản diện, công lược toàn bộ các nam thần “ba cao”, thu thập đủ giá trị tình yêu của mục tiêu, hoàn thành thăng cấp pháo hôi. 】
【 Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm tích lũy, có thể sống lại. 】
【Giá trị siêu cấp cặn bã– màn mở đầu rung động – hệ thống cần chính là nhân tài như bạn! Xin hỏi có tiếp nhận hệ thống trói định không? (mắt long lanh.jpg)
Tồn tại hay đi chết, đương nhiên chọn còn sống.
Trời đất tối sầm, Trì Khê không chút do dự bấm 11111!
Trên sân huấn luyện, một tiếng súng vang lên, viên đạn xé gió bay ra… rồi đi ra ngoài bia.
“Phốc.” Một tiếng cười nhịn không nổi vang lên từ miệng thiếu niên đứng cạnh, cậu ta khoảng mười hai tuổi, nhưng đã tuấn tú rạng rỡ, giữa đôi mày hiện rõ vẻ kiêu ngạo và bản lĩnh, chỉ là còn chút bầu bĩnh trẻ con, lộ ra vài phần non nớt.
【 Tích —— phát hiện mục tiêu công lược cấp S: Ân Phong Viễn. Hảo cảm hiện tại: -20. 】
Âm hai mươi. Trì Khê nhướng mày. Tuy rằng hắn không thấy được độ hảo cảm trong thế giới này, nhưng chưa từng có ai hảo cảm với hắn lại thấp đến thế.
Hệ thống vẫn chưa truyền toàn bộ cốt truyện, hắn chỉ nhớ rằng, thằng nhóc cười nhạo mình kia – Ân Phong Viễn – là con nuôi của hắn, là kiểu con không đăng ký hộ khẩu đàng hoàng.
Tuy là quan hệ phụ-tử, nhưng hai người đúng nghĩa là nhìn nhau không vừa mắt. Nguyên chủ là kiểu người phách lối, thích làm màu nhưng không có thực lực, thường xuyên bị Ân Phong Viễn đâm chọt mỉa mai, coi là một phế vật đúng chuẩn.
Lần này hăng máu lên muốn dạy thằng con bắn súng, kết quả là… chẳng trúng được bia nào.
Trong nguyên tác, nguyên chủ thẹn quá hóa giận, thẳng tay tát thằng bé một cái, dẫn đến quan hệ hai người càng thêm căng thẳng. Nhưng giờ thì đây là mục tiêu công lược của hắn.
Công lược cơ mà…
Trì Khê nâng tay lên, không chút do dự tát cho nó một cái. Tiếng “bốp” vang giòn tan trên sân tập bắn, chứng minh hắn hoàn toàn không nương tay.
Đám vệ sĩ mặc vest đen và quản gia đều cúi đầu im re, không phát ra một tiếng, vì chuyện đôi phụ tử này lục đục vốn đã là chuyện ai ai cũng biết.
Hệ thống 648 hoảng hốt, “Đây là đối tượng công lược đó?!”
Trì Khê lắc tay tê rần, vẫn ân cần trấn an con chim tròn vo trong đầu, “Tôi là ba nó, dạy dỗ con hư là trách nhiệm của tôi.”
648: Không hề được trấn an!
Khóe môi Ân Phong Viễn chảy máu, má trái hơi sưng đỏ, nhưng ánh mắt cậu ta càng u ám, chỉ lặng lẽ lau vết máu bên môi. Chờ thêm vài năm nữa, khi cậu đủ lông đủ cánh, cậu nhất định sẽ khiến Trì Khê – cái phế vật này – phải trả giá đắt!
Hệ thống chẳng còn dám nhìn độ hảo cảm nữa, chui đầu vào lông, giả bộ mình là con đà điểu béo bự đang lười biếng.
Trì Khê thì chẳng mấy bận tâm, lắc lắc tay cho tan tê, bình thản nói, “Vừa rồi trượt tay.”
Không rõ là nói bắn hụt bia hay tát nhầm người. Nhưng theo cá tính “ăn chơi lười học, thích làm màu” của nguyên chủ thì rõ ràng là trường hợp đầu tiên.
Nguyên chủ là phú nhị đại thứ thiệt, mệnh tốt thì có, nhưng thật sự chỉ là cái bị cỏ. Việc bắn trượt bia là chuyện thường ngày, nhưng được cái mặt dày nên càng thua càng làm liều.
Ân Phong Viễn cười lạnh trong lòng: phế vật không biết mình là ai. Nhưng chỉ thấy Trì Khê lại giơ súng, lần này tư thế tiêu chuẩn hẳn hoi, còn… nhắm mắt.
Không dám đối mặt với hiện thực mình là đồ vô dụng? Hay tưởng nhắm mắt thì khỏi phải thấy cái bia?
Ân Phong Viễn khoanh tay chờ hắn lại một lần nữa mất mặt. Nhưng lần này cậu sẽ nhịn cười, vì cậu còn cần nhẫn nhịn. Dù sao, bị một phế vật đánh một lần là quá đủ rồi.
Một phát súng vang lên, Ân Phong Viễn tùy tiện liếc qua, trong lòng nghĩ chắc lần này lại lệch bia xa lắm…
Nhưng viên đạn bạc dưới ánh mặt trời vẽ nên một đường thẳng tắp, Trì Khê nhắm mắt, khóe môi khẽ cong. Khi cậu mở mắt, viên đạn vừa vặn xuyên thủng hồng tâm, huấn luyện viên hét lớn vì kinh ngạc: “Trúng, trúng ngay hồng tâm!”
Trì Khê thổi thổi đầu nòng súng. Cũng không tệ lắm, không lụt nghề.
Khoảnh khắc ấy, Ân Phong Viễn bất giác nhìn về phía Trì Khê, khó mà tin nổi — rõ ràng người này vừa mới nhắm mắt!
Mà Trì Khê chẳng có chút gì là bất ngờ.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên mặt hắn, hàng mi dài rũ xuống như cánh bướm đen đang dang rộng. Dưới bóng cánh ấy là đôi mắt cong quyến rũ, sâu đen như tranh thủy mặc cổ xưa, không sắc sảo nhưng rực rỡ đến mức không ai rời mắt nổi. Dường như trong khoảnh khắc đó, hắn chính là trung tâm của toàn bộ ánh sáng.
Ánh mắt và thần thái ấy khiến tim Ân Phong Viễn chợt đập lệch một nhịp.
Nhưng cậu ta nhanh chóng phản ứng — đây là Trì Khê cơ mà, cái bao cỏ phế vật kia!
Chắc chắn chỉ là ảo giác. Ánh mặt trời hôm nay quá chói thôi.