Trên xe, mặt Lương Toản thoáng qua một tia khó xử.
- Xin lỗi em, một năm rồi, anh vẫn chưa mua nổi nhà.
- Nhưng em yên tâm, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Tôi cười đắc ý:
- Cưa cừa đối xử với bạn gái tốt như vậy, phát đạt là chuyện sớm muộn, em nhất định có thể đợi được đến ngày đó.
Lương Toản: - Thích nghe, nói thêm đi.
Tiếp đó tôi bắt đầu nịnh nọt.
- Cưa cừa là người đàn ông có sức hút nhất, dịu dàng nhất, chu đáo nhất trên đời, quan trọng nhất là, anh còn chung tình, chỉ yêu em, chỉ tốt với em. Dù em đi đến đâu, cũng chỉ nhớ đến một mình cưa cừa thôi.
Lần này Lương Toản được khen đến mức anh ấy không biết trời đất đâu nữa.
Tuy nhiên, sao tôi lại cảm thấy mình đang thao túng tâm lý anh ấy nhỉ?
Nhưng, điều đó có quan trọng không?
Anh ấy thật sự rất vui mà.
Lương Toản làm thương mại điện tử, vừa hay nắm bắt được xu hướng livestream bán hàng.
Thế là chỉ trong một năm ngắn ngủi, công ty từ vài người đã lên đến hàng trăm nhân viên.
Hai năm tiếp theo, mới là lúc anh ấy thực sự thể hiện tài năng.
Tôi không muốn trở thành một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông, dỗ dành Lương Toản là một chuyện, nhưng muốn được người khác coi trọng, thì phải có bản lĩnh của riêng mình.
Nếu tôi biết công ty của Lương Toản sẽ ngày càng kinh doanh tốt, thì đây chính là cơ hội mà tôi phải nắm bắt ngay lúc này.
Tôi tự mình làm ra vài sản phẩm, đường tiêu thụ tự nhiên không cần lo lắng.
Chỉ khi nắm tiền trong tay mình mới có cảm giác an toàn.
Khi tôi đề xuất ý tưởng này với Lương Toản, lần đầu tiên trong mắt anh ấy lộ ra vẻ tán thưởng.
Phải biết rằng, trước đây tôi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
- Em cứ cố gắng hết sức là được, anh không muốn em quá vất vả, có cần gì cứ tìm anh.
Tôi hôn chụt một cái lên má anh ấy rồi nói:
- Chỉ là em rảnh rỗi quá, muốn tự mình thử làm gì đó, nếu làm không tốt anh đừng cười em nhé.
Lương Toản cưng chiều véo mũi tôi, cười nói:
- Anh đã thấy sự nỗ lực của em rồi, như vậy đã rất tuyệt rồi.
Trong lòng tôi lập tức vui sướng, quả nhiên, đã là người thì không thể thoát tục, đều thích nghe lời hay ý đẹp.
Kết quả là bận rộn một cái là tôi lại quên mất tên Triệu Trình này.
Lần này anh ta trực tiếp cho người bắt cóc tôi đến quán bar của mình.
Cũng không trách anh ta canh cánh trong lòng, dù sao anh ta vẫn luôn dựa vào lợi thế điều kiện gia đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đối xử như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ra cách đối phó với anh ta rồi.
Triệu Trình cầm lấy chai rượu trên bàn đổ thẳng lên đầu tôi.
- Hỏi cô đấy, ngốc rồi à?
Chất lỏng lạnh buốt chảy dọc từ đỉnh đầu tôi xuống, vô cùng thảm hại.
Tôi giơ hai tay bị trói chặt lên, nói:
- Có ai hỏi chuyện như thế này không.
Triệu Trừng cười:
- Cô thật sự nghĩ là mời cô đến uống rượu à? Tự chọn một cách chết đi.
- Chết?
Vẻ mặt tôi đột nhiên trở nên đau buồn, trong mắt cũng dần ngấn lệ, chực trào ra.
- Triệu Trình, anh có biết thực ra tôi đã chết một lần rồi không, kiếp trước, tôi đã ở bên anh nửa năm, nhưng mỗi lần anh say rượu lại đánh tôi, cuối cùng có một lần, anh đã lỡ tay, đánh chết tôi.
- Ngày anh tổ chức bữa tiệc tự do, chính là lúc tôi trọng sinh trở về, nên tôi nhất thời không nhịn được...
- Tôi vốn không muốn nói ra, là do anh cứ ép tôi.
Nói rồi vai tôi run lên, khóc một cách đau lòng và đáng thương.
Triệu Trình nhìn tôi như nhìn một con ngốc:
- Cô nghĩ tôi sẽ tin lời nói nhảm của cô à?
Tôi bắt đầu từ tốn kể ra những thói quen sinh hoạt của anh ta.
- Anh thích nuôi cá, ở vị trí chính Nam trong nhà có đặt một bể cá, trong ngăn kéo bàn phòng anh, toàn là Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, đến nay, anh đã có sáu cô bạn gái,...
- Cô câm miệng cho tôi! - Triệu Trình tức giận cắt ngang lời tôi.
Trong phòng này, ngoài tôi và Triệu Trình, còn có mấy người anh em của anh ta.
Tôi suýt nữa thì không nhịn được cười.
May mà hệ thống nói nhiều, đã kể cho tôi nghe rất nhiều tình tiết trong nguyên tác.
Lần này, Triệu Trình có lẽ đã tin rồi.
Anh ta bảo những người khác ra ngoài trước, sau đó giúp tôi cởi dây trói.
- Vậy nên, đây là lý do tại sao cô chọn tiếp tục ở bên Lương Toản phải không. ( app TYT - tytnovel )
- Chứ sao, chết một lần rồi nên sợ.
Triệu Trình im lặng.
Lúc tôi từ quán bar ra ngoài, vừa lúc gặp Lương Toản vội vàng chạy tới.
Anh kéo tôi lại xem xét từ trên xuống dưới, hỏi:
- Em có sao không? Anh ta có đánh em không?
- Em không sao, ổn lắm.
Vừa nói xong đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
- Xin lỗi, là anh đến muộn.
- Không muộn, có một số chuyện, vẫn phải tự mình giải quyết.
- Về nhà thôi.
Lương Toản đột nhiên cười một cách bí ẩn:
- Anh đưa em đến một nơi.
Tôi tưởng anh ấy lại định làm trò lãng mạn gì, kết quả là anh ấy đã mua cho tôi một căn nhà.
Trước cửa sổ sát đất, Lương Toản ôm tôi từ phía sau, không kìm được mà cảm thán:
- Vạn nhà đèn đuốc, cuối cùng cũng có một ngọn đèn thuộc về chúng ta.
- Nhưng, em có thể giải thích một chút, tại sao tên của em lại đổi thành Giản Nghiên không?
Chết rồi! Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này.
Ánh mắt Lương Toản sắc bén nhìn tôi:
- Nếu không phải anh quen thuộc với cơ thể này của em, anh thật sự sẽ nghĩ em là người khác.
Tôi không giải thích, Lương Toản cũng không hỏi tiếp.
Thực ra, tất cả những điều này có quan trọng không?
Những người thực sự yêu nhau, chắc chắn sẽ đồng điệu tâm hồn, tam quan tương hợp.