Xuyên thành bạn gái cũ độc ác của nam chính trong sách, tôi bị hệ thống ép đi theo cốt truyện.

Nhiệm vụ của tôi là phải không ngừng chèn ép nam chính.

Đợi đến một mức độ nhất định, sau đó đá anh ấy một cách tàn nhẫn.

Nam chính trong cơn đau khổ bắt đầu nỗ lực phấn đấu, chỉ dùng ba năm đã công thành danh toại.

Sau đó, nữ chính định mệnh xuất hiện, cô ta sẽ dùng tình yêu để từ từ chữa lành cho anh ấy.

Tuy nhiên lúc này, tôi lại bắt đầu thấy hối hận, quay lại bám riết lấy nam chính rồi không từ thủ đoạn nào để chia rẽ anh ấy và nữ chính.

Cuối cùng, nam chính mắc bệnh trầm cảm, tự sát vào năm 30 tuổi.

Là một người yêu cũ đủ tư cách thì tôi nên làm như đã chết.

Hệ thống nói chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi là có thể nhận được phần thưởng năm triệu tệ, sau đó nó sẽ giúp tôi thay tên đổi họ, đưa tôi đến một thành phố xa khác để sống.

Lúc này, nam chính Lương Toản vừa giao hàng xong trở về, anh ấy một ngày làm ba công việc để nuôi cô bạn gái ham ăn biếng làm là tôi đây.

Hệ thống vội vàng online.

[Ký chủ, bắt đầu đi theo cốt truyện.]

[Lời thoại của cô là: Một ngày kiếm không được mấy đồng còn về muộn như vậy, anh định để tôi chết đói à?]

Đúng vậy, mười ngón tay tôi không dính nước, mỗi ngày đều đợi Lương Toản về nấu cơm cho ăn.

Sau khi Lương Toản vào cửa, tôi nói ra lời thoại hệ thống đưa, kết quả lại thấy khóe miệng anh ấy trùng xuống, có chút vô tội lấy từ trong túi áo ra một ly trà sữa nóng hổi.

- Em uống trước đi, anh đi nấu cơm.

Tôi thầm mắng trong lòng: Thiết lập nhân vật này cũng quá độc ác rồi?

Lương Toản bận rộn trong bếp, xào một đĩa khoai tây thái sợi chua cay cộng thêm tôm luộc.

Chắc là do tôm quá đắt, trong đĩa chỉ có chín con. ( truyện trên app T•Y•T )

Lương Toản bóc vỏ tôm sạch sẽ, đẩy hết đến trước mặt tôi, cẩn thận nói:

- Ăn mau đi, tôm hôm nay tươi lắm.

Trái tim tôi như bị ai đó cào mạnh một cái, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai bóc tôm cho tôi.

Giọng nói không đúng lúc của hệ thống xuất hiện.

[Lời thoại của cô là: Anh cũng chỉ có chút tác dụng này thôi, nếu không chẳng ai thèm anh đâu.]

[Sau đó ăn hết chỗ tôm.]

Tôi nghĩ một lúc, buột miệng nói: 

- Em rất quý anh đó, đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ.

Thế là tôi gắp bốn con tôm vào bát anh ấy.

Trên mặt Lương Toản lộ ra một tia vui mừng, sau đó lại gắp tôm trở lại.

- Anh thích ăn khoai tây thái sợi, em đừng gắp cho anh ấy nữa, mau ăn đi cho nóng.

Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn lại, nhớ lại lúc trước ở cô nhi viện, cũng chỉ có ngày lễ tết mới được ăn một bữa ngon.

Không ngờ ông trời lại tàn nhẫn, sau khi chết tôi xuyên không cũng không cho tôi sống những ngày tốt đẹp.

Lúc này, hệ thống cuối cùng cũng phản ứng lại.

[Ký chủ, cô đang làm gì vậy?]

[Không đi theo cốt truyện là sẽ bị trừng phạt đó!]

- Trừng phạt gì? - Tôi hỏi lại.

[Cô chỉ có ba lần phạm lỗi, nếu không sẽ bị điện giật.]

- Ồ, vậy đến lần cuối cùng thì nhắc tao.

Mỗi ngày trước khi đi làm, Lương Toản đều chuẩn bị sẵn bữa sáng để trong nồi giữ ấm, đợi tôi ngủ dậy là có thể ăn.

Sau khi hỏi hệ thống, tôi mới biết, nguyên chủ thường mười một giờ mới dậy, ăn no xong thì chơi game hoặc ra ngoài mua sắm.

Hơn nữa ăn mặc đều phải dùng đồ tốt, lương tám nghìn tệ của Lương Toản thường không đủ cho cô ta tiêu, cộng thêm tiền thuê nhà, điện nước các loại, buộc Lương Toản phải làm thêm hai công việc cùng lúc.

- Cái này có khác gì sâu mọt?

Hệ thống ho khan hai tiếng: [Ký chủ, bây giờ cô chính là con sâu mọt đó.]

Tôi thật sự muốn chửi người.

Buổi chiều, tôi dựa theo gợi ý của hệ thống đi đến khu trung tâm thương mại sầm uất nhất địa phương.

Tôi nhìn sơ qua, ở đây chọn bừa một bộ quần áo bất kỳ cũng phải một hai nghìn tệ.

Thôi bỏ đi, không phải là không mua nổi, mà là giá cả mua trên Pinduoduo rẻ hơn nhiều.

Đi dạo nửa ngày, cuối cùng tôi mua cho Lương Toản hai đôi tất.

Nếu hôm qua tôi không nhìn nhầm thì tất của anh ấy đã có lỗ thủng rồi.

Lúc này hệ thống bảo tôi gọi điện cho Lương Toản, sau đó bảo anh ấy chuyển tiền cho tôi.

Nhưng vì Lương Toản chưa lĩnh lương, trên người đã hết tiền, thế là sẽ bị tôi mắng cho một trận.

Hệ thống: [Cô cứ nói: Chút tiền này cũng không cho, còn nói gì đến chuyện bạn gái.]

Nhưng tôi vừa gọi được điện thoại đã không làm theo chỉ dẫn của hệ thống, mà cười nói: 

- Tao là kẻ lừa đảo, mau chuyển tiền cho tao.

Đầu dây bên kia, Lương Toản nghe ra giọng tôi, nói với vẻ cưng chiều: 

- Tuân lệnh, lừa đảo bé bỏng của anh.

Tôi khóc chết mất, anh ấy thật sự quá biết cách dỗ ngọt tôi.

Hệ thống vội vàng lên tiếng: [Ký chủ, cô mà không đi theo cốt truyện nữa thì thật sự sẽ phải khóc đó.]

Tôi không nhịn được phản bác:

- Nhất định phải nói những lời khó nghe đó sao? Ý nghĩa như nhau, mục đích đạt được là được rồi, không phải sao?

[Mục đích của chúng ta là chèn ép nam chính, đợi cô rời xa anh ấy, anh ấy mới có thể không cam lòng mà leo lên từng bước một.]

- Nhưng mà, bây giờ anh ấy còn chưa đủ nỗ lực sao?

- Mỗi ngày thức khuya dậy sớm làm ba công việc cùng một lúc, về nhà còn phải chăm sóc tao.

- Có khả năng nào là do anh ấy vẫn chưa đợi được cơ hội thuộc về mình không?

[Ký chủ, tôi khuyên cô đừng quá nổi loạn.]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play