Lương Toản vẫn đang đi công tác, mỗi ngày sáng tối anh ấy đều hỏi thăm một lần, giống như thỉnh an vậy.

Tôi hầu như không trả lời mấy.

Hệ thống muốn tôi chiến tranh lạnh với anh ấy, tôi cũng không tiện làm quá rõ ràng.

Dù sao thì cũng sắp chia tay với anh ấy rồi.

Ba ngày sau, Triệu Trình vẫn không nhịn được mà hẹn tôi trước.

Tôi hỏi hệ thống: [Có đi không? Tối nay tình hình thế nào?]

Hệ thống: [Đương nhiên là đi rồi, tối nay Lương Toản vội về muốn cho cô một bất ngờ, không ngờ lại vừa lúc bắt gặp Triệu Trình đưa cô về nhà, thế là giữa hai người lại nảy sinh khoảng cách.]

Trong tình huống này, Lương Toản chắc chắn sẽ buồn chết mất.

Với tâm trạng thấp thỏm, sau khi ăn xong với Triệu Trình, chúng tôi đi bộ về nhà.

Đây là yêu cầu của tôi.

Trong sách gốc, tôi là vì muốn tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Trình nên mới chọn đi dạo.

Có xe không đi, theo tôi thấy thì đúng là bị bệnh.

Triệu Trình đoán được suy nghĩ của tôi, trên đường đi mấy lần đều muốn nắm tay tôi.

- Cậu có lạnh không? Hay là tôi sưởi ấm cho cậu nhé?

Theo cốt truyện, tôi bắt đầu những lời nói "trà xanh" của mình.

- Cậu cũng đâu phải là bạn trai của tôi, sao có thể nắm tay tôi, như vậy nếu bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu.

Triệu Trình bỗng nhiên nghiêm túc: 

- Ngôn Ngôn, chỉ cần cậu muốn, bây giờ tôi có thể trở thành bạn trai của cậu.

- Như thế nào thì tôi cũng hơn bạn trai hiện tại của cậu, anh ta muốn gì cũng không có, cậu đi theo anh ta chỉ có chịu khổ thôi.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai chúng tôi đứng khá gần nhau, Triệu Trình càng nói càng kích động, còn nắm chặt hai tay tôi.

Và cảnh này, hoàn toàn lọt vào mắt của Lương Toản.

Anh ấy không tiến lên, chỉ lặng lẽ đứng đó, không nhúc nhích.

Trong lòng tôi lập tức dâng lên vô số áy náy.

Triệu Trình cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không ổn, nương theo ánh mắt của tôi nhìn thấy Lương Toản ở không xa.

- Anh ta là ai?

Tôi nhíu cô không trả lời.

- Là bạn trai của cậu à? Cần tôi giúp không?

- Không cần, tôi tự giải quyết được.

Tôi đi đến bên cạnh Lương Toản với tâm trạng phức tạp, đập vào ánh mắt tôi là chiếc bánh sinh nhật anh ấy cầm trên tay phải.

Hệ thống đã nói, hôm nay là sinh nhật tôi.

Và Lương Toản cũng vì thế mới vội vàng trở về.

- Anh về sao không gọi điện trước. - Tôi phá vỡ sự im lặng trước.

Lương Toản cụp mắt nhìn tôi, lần đầu tiên trên mặt anh ấy lộ ra vẻ mỉa mai.

- Vốn muốn cho em một bất ngờ, sợ em một mình đón sinh nhật sẽ khóc nhè. Anh vội vàng trở về, nhưng... có vẻ như em không cần anh nữa rồi.

Ánh mắt anh ấy rất lạnh, tim tôi như bị kim châm.

Trong sách gốc, lúc này tôi, vì chột dạ, nên không dám quá đáng.

Thế là tôi nhận lấy chiếc bánh trong tay anh ấy, mở ra và cắn một miếng.

- Sao lại không cần chứ, cũng chỉ có anh nhớ sinh nhật của em, em rất vui, thật đó.

Không ngờ Lương Toản lại đưa tay hất chiếc bánh trên tay tôi xuống, và chất vấn: 

- Cô thật sự không định giải thích một chút sao?

Tôi ngẩng đầu, nói một cách vô cùng trơ trẽn: 

- Lương Toản, anh không thể ngăn cản tôi đến với người tốt hơn được chứ.

- Tôi yêu anh, nhưng tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền, tôi thật sự sợ nghèo rồi, không lẽ anh không biết.

Không thể không nói, tôi luôn biết cách đánh bại Lương Toản.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ sự hoảng loạn của anh ấy.

- Không, Ngôn Ngôn, đừng rời xa anh. Cho anh thêm một năm nữa, em hãy tin anh, anh nhất định có thể cho em cuộc sống mà em muốn.

- Nhưng tất cả những điều này quá hư vô mờ mịt, nói nhiều lần rồi, tôi cứ cảm thấy anh đang gieo niềm tin ảo cho tôi.

Mắt Lương Toản đột nhiên đỏ hoe, mấp máy môi, cuối cùng không nói gì thêm.

Tôi liếc nhìn chiếc bánh trên đất, thở dài: 

- Tiếc quá, còn chưa nếm được vị gì.

Nghĩ một lúc, tôi đưa ngón tay ra, chấm lớp kem chưa bị bẩn rồi cho vào miệng.

Lương Toản nắm lấy tay tôi, nói: 

- Đừng ăn nữa, anh mua cho em cái khác.

Nghe vậy, tôi lập tức tươi cười rạng rỡ.

- Thật không? Nếu anh không hất bánh của em đi, em cũng không đến nỗi nói những lời này để chọc tức anh.

Lương Toản khẽ sững sờ, sau đó cười khổ một tiếng: 

- Thật là hết cách với em.

Hệ thống thầm hùa theo: [Tôi cũng có khác gì đâu?]

Lương Toản gần đây bận tối mắt tối mũi, nhưng quan hệ của chúng tôi đã dịu đi một chút.

Nhưng tôi biết, những ngày tháng này sắp kết thúc rồi.

Triệu Trình vẫn luôn lén lút tiếp cận, trên điện thoại toàn là những lời tỏ tình sến sẩm của anh ta.

-Tao không chịu nổi nữa, tao phải chặn anh ta.

Hệ thống an ủi: [Ký chủ, sắp đến lúc rồi.]

Hôm đó, Triệu Trình lấy danh nghĩa bạn học mời tôi và Lương Toản tham gia một bữa tiệc tự do do anh ta tổ chức, địa điểm được chọn tại quán bar của anh ta.

Lương Toản vốn không muốn đi, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự kì kèo mè nheo của tôi.

Nếu anh ấy không đi thì không thể đi theo cốt truyện được.

Sau khi chúng tôi đến quán bar, Triệu Trình giả vờ rất thân với Lương Toản, vừa mời thuốc vừa rót rượu.

- Ngôn Ngôn, lát nữa cho tôi mượn bạn trai cậu một lát.

Tôi hỏi theo phản xạ: - Làm gì?

Triệu Trình cười lớn: 

- Xem cô căng thẳng chưa kìa, sẽ không ăn thịt anh ta đâu.

Nhưng tôi biết, sau khi họ đưa Lương Toản đi, họ sẽ sỉ nhục anh ấy hết mức, khiến anh ấy không thể ngẩng đầu trước mặt mọi người.

Nghèo, dường như là tội lỗi nguyên thủy, ngay cả khi bạn không làm gì cả.

Lúc Lương Toản trở về, tâm trạng đã không ổn.

Anh ấy nắm tay tôi, nói một câu: 

- Bây giờ về với anh ngay.

Nhưng lại không hề nhắc tới những chuyện khác.

Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy trên cổ áo anh ấy dính không ít vết rượu.

Tuy nhiên, điều khiến anh ấy đau lòng nhất có lẽ là việc tôi từ chối về cùng anh ấy.

- Lương Toản, tôi phát hiện chúng ta ngày càng không giống người chung một lối. Tối nay có bao nhiêu bạn bè của Triệu Trình, họ đều giàu hơn anh, nhưng anh lại không nghĩ đến việc kết giao, chỉ muốn về nhà. ( app TYT - tytnovel )

- Một người như anh, tôi còn trông mong anh có tiền đồ gì nữa.

- Lương Toản, chúng ta chia tay đi.

Lương Toản nghe xong liền cười, nhưng lại cười còn thê lương hơn khóc.

- Chắc hẳn, những lời này cô đã muốn nói từ lâu rồi phải không?

- Đúng là làm khó cho cô khi phải nhẫn nhịn đến bây giờ.

- Tôi biết hết, tất cả là do tôi, sau này, em tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Lương Toản rời đi rồi.

Nhìn bóng lưng cô đơn của anh ấy mà hốc mắt tôi cay xè.

Ngay sau đó, tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành của hệ thống vang lên.

[Ký chủ, bây giờ đi không?]

- Không, đợi một lát.

Vừa lúc Triệu Trình với vẻ mặt đắc ý đi về phía tôi, tôi không nói hai lời, trực tiếp vớ lấy chai rượu bên cạnh đập vào đầu anh ta.

- Mẹ kiếp, tao nhịn mày lâu lắm rồi.

Trong lúc hỗn loạn, tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài.

- Haha, sảng khoái, kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng trút được cơn tức này.

Tiếp theo có thể thoải mái mà lên kế hoạch cho cuộc sống sau này rồi.

Hệ thống hỏi tôi: [Ký chủ, cô đã nghĩ xong sẽ đến thành phố nào chưa?]

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: - Đến Cảng Thành đi, xa một chút.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play