Cuối cùng Lương Toản vẫn tìm cách gom đủ ba nghìn tệ và đích thân mang đến cho tôi.
- Sợ em thật sự có chuyện, anh đã đặc biệt xin sếp nghỉ hai tiếng.
Tôi nắm chặt ba nghìn tệ trong tay, trong lòng chua xót.
Lương Toản hiện đang làm việc tại một công ty tài chính, thời gian rảnh làm tiếp thị trực tuyến, sau khi tan ca thì đi giao hàng.
Ba nghìn tệ này nếu làm thêm tốt cũng phải mất nửa tháng, nhưng đến tay tôi, có thể chỉ là tiền một chiếc áo.
Nhận thấy tâm trạng tôi không ổn, Lương Toản xoa xoa tóc trên đỉnh đầu tôi, hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì, đã ra ngoài rồi thì đi dạo cùng em đi.
Tôi vừa khoác tay Lương Toản, vừa nghe hệ thống sắp xếp cốt truyện tiếp theo.
[Lát nữa hai người sẽ gặp một bạn học thời đại học, và bạn trai của bạn học này là một công tử nhà giàu, anh ta lái một chiếc xe sang mấy triệu tệ. Cô nhìn thấy xong trong lòng thấy bất công, về nhà liền cãi nhau với Lương Toản một trận.]
Giống như hệ thống nói, đi dạo chưa bao lâu thì chúng tôi gặp người bạn học đó.
Cô ta ngồi trên chiếc xe sang của bạn trai công tử nhà giàu chào chúng tôi.
- Đây không phải là Giản Ngôn sao? Cô vẫn còn ở bên Lương Toản à? Thằng nghèo rớt mồng tơi như nó nuôi nổi cô không?
Nói xong liền nhìn chúng tôi với vẻ khinh bỉ.
Tôi tức giận mở miệng mắng:
- Liên quan quái gì đến cô, tự lo cho bản thân mình đi.
Cô ta nghe xong không giận mà còn cười:
- Ây da, vốn dĩ tôi còn nghĩ chúng ta là bạn học, định giới thiệu anh em của bạn trai tôi cho cô quen, bây giờ xem ra cô cũng không cần nữa rồi.
Tiếp đó ném lại một câu "Đáng đời đồ nghèo nhà cô", rồi kéo cửa sổ xe lên.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi lén lút quan sát sắc mặt của Lương Toản, không phát hiện điều gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ hệ thống lại đến gây chuyện.
[Ký chủ cô phải bắt đầu tức giận, sau đó rất phẫn nộ nói: Bạn trai người ta đều đi xe sang, anh có gì, theo anh cả đời này đừng mong được sống những ngày tháng tốt đẹp.]
[Xong rồi bắt đầu chiến tranh lạnh với Lương Toản.]
Tôi không những không tức giận, mà còn cố tình lảng sang chuyện khác.
- Lương Toản, anh mời em ăn gì ngon đi?
Lương Toản nhìn chằm chằm tôi một lúc, trên mặt nở một nụ cười.
- Được, hôm nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn.
Nói rồi liền đưa tôi đến một nhà hàng Tây.
Chỉ nhìn trang trí bên trong đã biết chắc chắn rất đắt, tôi kéo kéo tay áo Lương Toản, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đi ăn lẩu đi, chỗ này đợi anh tăng lương rồi hãy mời tôi ăn.
Trong mắt Lương Toản lóe lên một tia tự trách, sau đó ôm chặt lấy tôi vào lòng.
- Xin lỗi, là do anh vô dụng, khiến em ăn một bữa cơm cũng phải do dự, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ nỗ lực để em có cuộc sống tốt đẹp.
Tôi nhếch môi, cười nói:
- Được, em đợi anh, anh nhất định phải cố gắng lên nhé.
Vừa nói xong, tôi đã nghe thấy tiếng "xẹt xẹt" trong đầu.
Tiếp đó là tiếng đếm ngược của hệ thống: [Số lần vi phạm cốt truyện đã hết, hình phạt sắp bắt đầu, 3, 2...]
Không phải đã bảo nó nhắc tôi sao?
Rất nhanh, một dòng điện mạnh mẽ chạy qua cơ thể, tôi hét lên một tiếng theo bản năng:
- Aaaaaaaa
Đau quá.
Lương Toản không biết tôi đã xảy ra chuyện gì, mặt mày hoảng hốt.
- Ngôn Ngôn, em sao vậy? Em đừng dọa anh...
Hình phạt vẫn chưa kết thúc, tôi đau đến không nói nên lời.
Tôi chỉ thấy mắt Lương Toản đỏ ngầu đáng sợ.
- Anh đưa em đến bệnh viện, đừng sợ, có anh ở đây.
Tôi mở miệng, rất muốn nói với anh ấy, tôi không sao, đau một lúc là hết, đừng tốn tiền oan.
Hệ thống chết tiệt!!!
Khoảng ba phút sau, hình phạt đã qua.
Lúc này, Lương Toản đang ôm tôi bắt taxi giữa dòng người, tóc mái trước trán anh ấy đều bị mồ hôi làm ướt.
Tôi vươn tay ra, dùng tay áo lau cho anh ấy.
- Thả tôi xuống đi, tôi không sao nữa rồi.
Không ngờ, Lương Toản lại đột nhiên nghiêm túc:
- Không được, phải đến bệnh viện kiểm tra.
- Em thật sự không sao, không tin anh xem. - Nói rồi tôi định giãy ra khỏi lòng anh ấy.
Chắc là thấy sức lực tôi vẫn còn không nhỏ, Lương Toản lúc này mới tin.
Sau đó lại cẩn thận kiểm tra toàn thân tôi từ trên xuống dưới, thấy không có gì đáng ngại mới yên tâm.
- Ban nãy em thật sự dọa anh sợ muốn chết luôn.
Nếu tôi đoán không sai, nếu mà đến bệnh viện, không chừng lại là một vòng trừng phạt nữa.
Tuy nhiên, tôi dường như đã biết phải đối phó thế nào rồi.
Trên đường về, tôi lấy cớ mệt, không nói chuyện với Lương Toản.
Hệ thống gửi lời hỏi thăm giả tạo.
[Ký chủ, cô ổn chứ?]
[Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, dù sao ba tháng sau hai người cũng chia tay, đến lúc đó cô cầm năm triệu tệ ra đi, không sướng hơn sao?]
[Bây giờ những điều này là điều mà Lương Toản phải trải qua, hiện tại anh ta càng đau khổ, sau này sẽ càng mạnh mẽ, nên cô không cần phải thương hại anh ta.]
[Chỉ cần sau này cô không quấy rầy Lương Toản nữa, quãng đời còn lại của anh ta sẽ rất hạnh phúc, đây cũng là ý nghĩa tồn tại của tôi.]
Nói thật, tôi thật sự không muốn trải qua loại trừng phạt đó nữa.
Thế là tôi đã thỏa hiệp.
Tối hôm đó, dưới sự hướng dẫn của hệ thống, tôi lấy cớ nước trong phòng tắm không đủ nóng để bắt bẻ.
- Cái máy nước nóng này hồi đầu còn nóng được đến bảy mươi lăm độ bây giờ chỉ nóng được đến bốn mươi lăm độ, giống như trái tim tình yêu em dành cho anh, ngày càng nguội lạnh.
- Lương Toản, từ lúc đại học đến giờ, em đã ở bên anh năm năm, anh nói sẽ cho em cuộc sống em muốn, kết quả là em đã đợi hết năm này qua năm khác.
- Buổi chiều anh cũng thấy bạn học của em rồi đó, toàn thân cô ta đều là hàng hiệu. Rõ ràng em còn xinh đẹp hơn cô ta, chỉ vì người em chọn là anh, mà đến giờ cuộc sống vẫn rối tung rối mù.
- Lương Toản, em thật sự mệt rồi.
Tôi nói một hơi hết tất cả lời thoại, hệ thống không nhịn được mà vỗ tay cho tôi.
Nhưng Lương Toản lại như một bức tượng đứng ở cửa phòng tắm, mắt không chớp nhìn tôi.
Hồi lâu, anh ấy chỉ thốt ra một câu xin lỗi.
Lòng tôi khẽ động, bổ sung:
- Nhưng dù vậy, em vẫn nguyện ý ở bên anh, và quyết không hối hận.
Lời vừa dứt, đôi mắt như thể chạm vào là vỡ của Lương Toản lập tức bừng lên những tia sáng lấp lánh.
Anh run rẩy môi, một người cao mét tám mấy tại chỗ ôm tôi khóc nức nở.
- Ngôn Ngôn, anh sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ tấm chân tình này của em.
Hệ thống lắp bắp nhắc nhở: [Ký chủ, trong sách gốc không có câu này.]
- Tao biết, mày bảo đi theo cốt truyện tao đã đi rồi, không sót một câu nào, nhưng mày đâu có quy định không được thêm lời, cái này không tính là vi phạm cốt truyện chứ?
Hệ thống: [...]
- Tiếp theo là chiến tranh lạnh nửa tháng, mày yên tâm, tao cũng sẽ làm theo.
Sợ bị hệ thống bắt lỗi, tôi không dám hó hé thêm tiếng nào.
Chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho Lương Toản. ( truyện trên app T•Y•T )
Một lời nói tốt lành có thể sưởi ấm con người ta ba mùa đông, lời nói ác lại khiến chúng ta tổn thương sáu tháng.
Nếu không phải Lương Toản quá lương thiện, anh ấy đã có thể mắng tôi thực dụng, hám tiền, ham ăn biếng làm.
Nhưng anh ấy chưa bao giờ trách móc tôi một câu, ngược lại còn đổ hết mọi vấn đề lên đầu mình.
Đây cũng là một trong những lý do khiến sau này anh ấy bị trầm cảm.
Người lương thiện thà làm khó mình, chứ không muốn làm khó người khác.
Sau khi tâm trạng Lương Toản ổn định lại, anh ấy nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, sau đó cầm chìa khóa xe điện đi ra ngoài.
Cả trái tim tôi chua xót và nặng trĩu.
Nghĩ một lúc tôi vẫn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho anh ấy: [Chú ý an toàn.]
So với kiếp trước lớn lên ở cô nhi viện thì tốt hơn một chút, bây giờ tôi và Lương Toản đều đến từ nông thôn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi cùng nhau chọn ở lại thành phố lớn để phấn đấu.
Nhưng chúng tôi đều là người bình thường, thật sự muốn vượt giai cấp đâu có dễ dàng như vậy.
Tôi thậm chí không dám nghĩ, ba năm sau liệu Lương Toản đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Sáng sớm, tôi đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy Lương Toản về thu dọn đồ đạc.
Đúng rồi, hôm qua anh ấy nói phải đi công tác nửa tháng, vậy là dòng thời gian vừa khớp.
Trước khi đi, anh ấy đứng bên giường nhìn tôi rất lâu, chắc là sợ làm phiền giấc ngủ của tôi, cuối cùng không nói lời nào.
Nhưng hành động này đã hơn ngàn vạn lời nói.
Đặc biệt là sau khi tôi dậy, còn thấy bữa sáng và tiền để lại trên bàn.
Không phải tôi ích kỷ, kiểu bạn trai như này thật sự có chút không nỡ.
Ngày thứ năm sau khi Lương Toản đi công tác, bạn học cấp ba cũ tổ chức một buổi họp lớp.
Tôi đang trang điểm, hệ thống lải nhải không ngừng.
[Mặc đẹp một chút, tối nay nhất định phải tỏa sáng nhất.]
[Bởi vì cô sẽ được đại ca trường thời cấp ba để ý, nhà anh ta kinh doanh, có chút tiền. Dưới sự tấn công mãnh liệt của anh ta, cô đã dao động.]
[Sau khi cân nhắc lợi hại, cô đã đề nghị chia tay với Lương Toản.]
[Nhưng người bạn học này của cô cũng không phải người tốt, toàn ăn bám bố mẹ, còn thích uống rượu, say rượu là đánh người. Trong nửa năm ở bên anh ta, cô bị đánh bốn lần, cuối cùng không chịu nổi mới bỏ chạy.]
[Nhưng bây giờ không cần cô qua lại với anh ta, chỉ cần lợi dụng anh ta để kích thích Lương Toản, đạt được mục đích là xem như hoàn thành nhiệm vụ.]
Sau khi hiểu rõ tình hình, tôi bắt taxi đến địa điểm họp lớp.
Nói thật, loại họp mặt này rất khô khan và nhàm chán.
Cơ bản đều là những người có chút thành tựu lên tiếng.
Ăn cơm xong, tôi chuẩn bị rời đi.
Giống như hệ thống nói, Triệu Trình đề nghị đưa tôi về.
Thấy anh ta lái chiếc Mercedes bảy tám trăm nghìn tệ ra, tôi mới hiểu, sức hấp dẫn của nó đối với một cô gái bình thường lớn đến mức nào.
Trên xe, Triệu Trình liên tục tìm chủ đề để nói chuyện với tôi.
- Ngôn Ngôn, trước đây cậu đã là người xinh đẹp nhất trường chúng ta, không ngờ bao nhiêu năm vẫn vậy.
Tôi cười ngượng ngùng, coi như là đáp lại.
- Tôi nghe các bạn học nói, bạn trai hiện tại của cậu chỉ là một người làm công bình thường, loại người đó sao xứng với một đại mỹ nữ như cậu.
- Còn tôi, tự mình kinh doanh một quán bar, cậu xem khi nào có thời gian thì qua đó chơi.
- Được thôi.
Tôi đồng ý một cách hào phóng, dù sao cũng là bạn học, nếu tôi cứ giữ kẽ mãi, ngược lại sẽ trông không bình thường.
Lúc này, một chiếc xe điện đột ngột lao tới từ bên phải, Triệu Trình vội đánh lái sang trái, người tôi lập tức mất kiểm soát nghiêng về phía anh ta.
Sau khi xe dừng lại, Triệu Trình đưa tay ra giả vờ quan tâm tôi, thực chất là liên tục vuốt ve da thịt trên cánh tay tôi.
Tôi bực bội gạt tay anh ta ra, nói:
- Tôi không sao, xem ra kỹ năng lái xe của cậu cũng không ra gì. Phía trước là nơi tôi ở rồi, tôi xuống trước đây, cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Nói xong không đợi anh ta trả lời, tôi đã mở cửa xe.
Triệu Trình vội vàng đuổi theo, sau đó hỏi:
- Giản Ngôn, cậu ở trong một ngôi nhà cũ kỹ như vậy à?
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Triệu Trình giải thích:
- Ý của tôi là, nếu cậu có khó khăn gì, có thể tìm tôi giúp đỡ, tôi rất sẵn lòng.
Phải nói rằng, Triệu Trình là một tay lão luyện trong việc đào góc tường.
Trước tiên là hạ bệ bạn trai của tôi để nâng cao bản thân, sau đó tạo không khí mập mờ khi hai người ở riêng, cuối cùng lại nói những lời khiến người ta suy nghĩ miên man.
Vẻ ngoài không tầm thường, cộng thêm cảm giác là một người giàu có, thật sự không có mấy cô gái trẻ có thể chống cự nổi.
Tôi không trả lời anh ta, mà vẫy tay chào tạm biệt.
Mối quan hệ mập mờ này, dễ khiến người ta say đắm nhất.
Triệu Trình cũng không ngoại lệ.