Edit Ngọc Trúc
Một đêm mật đàm kéo dài đến tận khi trời vừa sáng. Hoàng nương tử mang nước ấm tới, buổi đêm vốn chẳng có gì tiêu khiển, giờ Tuất đã tính là ngủ muộn, đến giờ Dần cuối thì trong bếp các nương tử, lang quân đều đã bắt đầu bận rộn.
Tiểu viện của đại đương gia vốn có bà tử đến quét tước lau dọn, nhưng từ khi Tần công tử dọn vào, việc này cũng do Tần công tử lo liệu. Sáng sớm, khi Hoàng nương tử tới, vừa hay đụng mặt ca nhi thô sử đi theo bên người Tần công tử.
Mới chỉ một ngày, mà Tần công tử đã sắp xếp đâu vào đấy. Hoàng nương tử nghĩ, chỉ mấy hôm nữa là đến chuyện đưa nước ấm cho đại đương gia nàng cũng chẳng cần làm nữa.
“Nói thật, hôm qua vào phòng công tử đưa đồ, ta có thấy trong hộp gương lược có một cái gương đồng, bèn lấy ra xem. Chính ngọ ca nhi Tật Lê bên cạnh công tử còn hỏi ta, đại đương gia, cái khuôn gương ta làm bao giờ mới hoàn thành, vừa khéo giờ là lúc thích hợp để tặng công tử đấy.”
Chu Tứ đang rửa mặt, nghe Hoàng nương tử nói một tràng, giọng lanh lảnh, mà lại không nói thẳng là gương đã làm xong, chỉ hỏi lại: “Thấy ngươi với Ân thẩm đối với Tần công tử ân cần như vậy, đến cả ta là đương gia cũng bị cho ra rìa, rốt cuộc vừa mắt chỗ nào rồi?”
“Đại đương gia nói vậy là không đúng rồi. Bọn ta ân cần với Tần công tử, chẳng phải cũng vì đại đương gia hành sự không phải sao? Người ta là lang quân dưới chân núi, mới thành thân, chưa gì đã phải chịu cảnh xa nhau, không có nổi một ngày rảnh rang mà thân mật cùng tân lang, khác gì đại đương gia, không biết nóng lạnh, vừa qua một canh giờ đã ném người lại mà vội việc. Không sợ Tần công tử giận ngài chắc?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play