Sau khi chúc nhau ngủ ngon, hai người leo lên giường. Bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe, chiếc quạt trần cũ kỹ trong nhà kêu o o quay đầu. Những âm thanh cuộc sống này được khuếch đại lên gấp nhiều lần trong đêm yên tĩnh.

Mạc Ngu gối tay lên, nhìn chằm chằm trần nhà, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh xung quanh. Cậu nghe thấy tiếng Kỷ Thủ Chuyết trở mình, tiếng chuột gặm nhấm đồ vật, tiếng Kỷ Truyện Tông dậy đi vệ sinh.

Những âm thanh này đối với cậu đều vô cùng xa lạ, như thể chưa từng nghe thấy bao giờ, cảm giác xa lạ này bắt đầu từ khi cậu gặp Mạc Vinh.

Mạc Ngu lấy tờ giấy ghi số điện thoại Mạc Vinh để lại cho cậu ra khỏi túi, nhớ lại những lời Mạc Vinh nói trước khi đi, rồi lại nhét tờ giấy vào túi quần.

Mối liên hệ duy nhất của cậu với thành phố này có lẽ chỉ là Mạc Vinh, nhưng Mạc Vinh đã không để lại gì cả. Cậu chỉ có một thân một mình, không có gì cả, không biết nên đi đâu về đâu.

Đêm đó, Mạc Ngu ngủ không ngon giấc. Trong mơ, cậu ở một nơi trắng xóa, xung quanh không có gì cả, dù cậu có đi thế nào cũng như đang giậm chân tại chỗ. Nỗi sợ hãi và bất lực đánh thức cậu khỏi giấc mơ, cậu bật dậy, đúng lúc Kỷ Thủ Chuyết thay đồ xong đi xuống.

Thấy cậu toát mồ hôi, đồng tử giãn ra, Kỷ Thủ Chuyết giật mình, lo lắng hỏi: "A Ngu? Cậu gặp ác mộng à?"

Mạc Ngu lau mồ hôi trên trán, tim đập thình thịch, thở hổn hển, cậu nuốt nước bọt, không biết phải trả lời câu hỏi của Kỷ Thủ Chuyết như thế nào, cậu không biết vừa rồi có phải là ác mộng hay không, chỉ có thể trả lời một câu không liên quan: "Đến giờ ra tiệm rồi sao?"

Khoảng lặng ngắn ngủi đó không làm xáo trộn cuộc sống thường ngày, hôm nay, trong tiệm có thêm hai người mới, một là chú Trâu vừa nghỉ phép về quê, người kia là A Tường trông có vẻ lớn tuổi hơn Kỷ Thủ Chuyết một chút.

Sau màn chào hỏi ngắn gọn, chú Trâu tỏ ra khá thân thiện, còn A Tường thì nhìn Mạc Ngu với ánh mắt không mấy thiện cảm, quan sát cậu từ trên xuống dưới, thậm chí còn có chút thiếu kiên nhẫn.

Tiệm bánh bận rộn từ sáng đến trưa, chỉ trong nửa ngày, Mạc Ngu cảm thấy mình đã hình thành phản xạ tự nhiên: đóng gói, cân, thu tiền, trả lại tiền thừa. Quả thực là một công việc đơn giản nhưng lặp đi lặp lại.

Mạc Ngu đứng tựa vào cánh cửa nhỏ bên cạnh tủ kính, nhìn mặt đất nóng rực dưới ánh mặt trời chói chang, từng đợt hơi nóng bốc lên. Cậu luôn như vậy, mỗi khi rảnh rỗi, đầu óc cậu lại trống rỗng, ngoài việc ngẩn ngơ ra thì chẳng nghĩ được gì.

Dần dần, tiếng ve kêu in sâu vào tâm trí Mạc Ngu, nhịp thở của cậu cũng giống như tiếng ve, bất chợt, một bóng người ủ rũ bê bát đũa bước vào tiệm, Mạc Ngu vẫn nhớ người này, là anh rể của Kỷ Thủ Chuyết, Hồng Lệnh.

Tiệm bánh có phục vụ ăn uống, nhưng vì tiệm quá bận rộn, chị gái của Kỷ Thủ Chuyết lại phải đi làm, nên nhiệm vụ nấu nướng rơi vào tay Hồng Lệnh, người chồng ở rể.

Vừa nghe đến giờ ăn, chú Trâu và Kỷ Thủ Chuyết đã dọn bàn, Mạc Ngu định lại giúp thì lại có khách đến.

"Cho tôi nửa cân bánh bà xã và nửa cân bánh mẫu đơn."

Mạc Ngu định hỏi Kỷ Thủ Chuyết xem còn bánh mẫu đơn không, nhưng thấy anh đang bận rộn, cậu đành tự mình vào trong. Vừa lúc đó, cậu đụng mặt A Tường.

Bánh mẫu đơn trong khay nướng vẫn chưa được đóng gói, Mạc Ngu bước tới đóng gói nửa cân. A Tường định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, quay mặt đi ra ngoài.

Sau khi Mạc Ngu đóng gói bánh xong đưa cho khách, cơm nước đã được dọn sẵn sàng. Cậu định đợi mọi người ngồi xuống rồi mới lại gần, nhưng Kỷ Truyện Tông liếc nhìn túi bánh trên tay khách, buột miệng hỏi.

"Bánh mẫu đơn hôm nay vẫn chưa bán hết sao?"

Câu hỏi này khiến Mạc Ngu sững sờ, A Tường bên cạnh chậm rãi lên tiếng: "Đã bán hết từ sớm rồi."

Mọi người đồng loạt nhìn vào túi bánh trên tay khách. Lúc này, Kỷ Thủ Chuyết nhanh trí xin lỗi khách, hoàn tiền, rồi tặng thêm một số loại bánh khác.

Anh cầm hộp bánh mẫu đơn, định tìm cơ hội vứt đi, nhưng vẫn không thoát khỏi mắt ba mình.

Kỷ Truyện Tông ngồi vào bàn ăn, đưa tay về phía Kỷ Thủ Chuyết: "Đưa đây, để ba nếm thử."

Kỷ Thủ Chuyết nào dám trái ý ba, lê bước chân nặng nề, đặt hộp bánh lên bàn. Anh cảm thấy như có vật gì đè nặng lên ngực, không thở được, vừa run sợ vừa có chút mong đợi.

Kỷ Truyện Tông lấy một miếng bánh nếm thử, rồi nhanh chóng nhổ ra, ném cả hộp bánh vào thùng rác, sau đó nói: "Ăn cơm."

Mọi người dường như đã quen với việc này, đồng thanh nói "ăn cơm", như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, không ai chủ động nhắc đến hộp bánh mẫu đơn kia từ đâu ra.

Kỷ Thủ Chuyết thở phào nhẹ nhõm, đúng như dự đoán. Vốn đã ít nói, anh càng im lặng hơn trong bữa ăn.

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Truyện Tông tuổi đã cao, đến giờ nghỉ trưa phải nghỉ ngơi, ông lên lầu cùng con rể. Trong tiệm chỉ còn lại vài người trẻ tuổi.

Tranh thủ lúc ông chủ không có mặt, A Tường nói móc mỉa: "Đóng gói cũng không hỏi trước, làm hỏng bảng hiệu của tiệm, cậu đền nổi không?"

Chú Trâu nhỏ giọng giải thích: "Bánh nổi tiếng của tiệm đều bán hết vào buổi sáng, cái cậu vừa đóng gói chắc chắn là Thủ Chuyết lén luyện tập. Đồ luyện tập sao có thể bán cho khách được. Cậu mới đến nên không biết tình hình, hiện tại Thủ Chuyết vẫn chưa được vào bếp."

Mạc Ngu mới đến không biết, nhưng chắc chắn là A Tường biết. Anh ta cố tình không nhắc nhở, rõ ràng là bất mãn với cậu.

Mạc Ngu mới đến, cũng không muốn so đo, cậu quay đầu nhìn vào phòng bếp, thấy Kỷ Thủ Chuyết đang dọn dẹp.

"Anh Chuyết." Mạc Ngu bước tới nói với Kỷ Thủ Chuyết: "Tôi xin lỗi, là tôi không hỏi rõ ràng."

Kỷ Thủ Chuyết không phải người nhỏ nhen, vội vàng xua tay nói không phải lỗi của Mạc Ngu: "Không liên quan đến cậu."

Bánh do anh làm ra, dù không có chuyện vừa rồi, hương vị cũng khác với bánh ba anh làm.

Nhớ lại phản ứng vừa rồi của ông chủ, trước mặt mọi người, ông không hề nể mặt Kỷ Thủ Chuyết, thậm chí không nhận xét một lời, cứ thế ném hộp bánh vào thùng rác.

Thấy Kỷ Thủ Chuyết định vứt bánh đi, Mạc Ngu vội nói: "Để tôi nếm thử được không?"

Kỷ Thủ Chuyết do dự một chút, rồi đưa bánh mẫu đơn cho Mạc Ngu.

Sáng nay khi bánh vừa ra lò, Mạc Ngu đã ăn thử một miếng. Tay nghề của Kỷ Thủ Chuyết so với ba anh quả thực kém hơn một chút, hơi giống bánh trung thu bình thường trên thị trường, vỏ bánh không đủ giòn, vị ngọt hơi gắt, nướng cũng hơi quá lửa, nhưng cũng không đến nỗi tệ, không tệ đến mức cần phải làm mất mặt Kỷ Thủ Chuyết trước mặt mọi người như vậy.

"Ừm... thực ra ăn cũng không khác biệt lắm..."

Đây là một lời an ủi, dù Kỷ Thủ Chuyết có ngốc đến mấy cũng hiểu ý của Mạc Ngu. Anh cười khổ: "Ba tôi nói, “gần giống” thực ra là khác rất nhiều, “sai một ly đi một dặm”, căn bản không phải là một thứ. Cậu không cần an ủi tôi đâu."

Mạc Ngu còn muốn an ủi Kỷ Thủ Chuyết thêm vài câu, thì từ ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đàn ông ồn ào: "Mạc Vinh đâu? Gọi Mạc Vinh ra đây!"

Mạc Ngu và Kỷ Thủ Chuyết nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài, thấy một đám côn đồ đầu nhuộm vàng, xăm trổ đầy mình, tay cầm gậy gộc đang đập phá trong tiệm.

Chú Trâu thấy vậy liền định lên lầu gọi ông chủ, nhưng bị Kỷ Thủ Chuyết ngăn lại. Ba anh tuổi đã cao, nếu xảy ra xô xát, người chịu thiệt chắc chắn là ông cụ.

"Mạc Vinh không còn làm việc ở đây nữa." Kỷ Thủ Chuyết đứng ra giải thích.

Mấy người kia rõ ràng không tin, cũng không dễ bị lừa như vậy. Một câu "không còn làm việc ở đây nữa" không thể đuổi họ đi được. Họ bắt đầu giở trò vô lại, bắt Kỷ Thủ Chuyết giao người.

Tiệm bánh này là tâm huyết của ba anh, Kỷ Thủ Chuyết sợ gậy gộc trong tay bọn chúng vô tình làm hỏng đồ đạc trong tiệm: "Thật mà, anh ấy đã nghỉ việc về quê mấy hôm trước rồi. Mấy người tìm anh ấy có việc gì không?"

Tên cầm đầu hung dữ trừng mắt nhìn Kỷ Thủ Chuyết: "Việc gì à? Nó nợ tiền sòng bạc của bọn tao, chưa trả tiền đã bỏ chạy? Mày còn hỏi là việc gì? Bảo nó trả tiền đi!"

"Em họ của A Vinh đang ở đây, mấy người muốn người thì tìm cậu ta, đến tiệm làm loạn cái gì?" Không ngờ A Tường lại thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ngu đang đứng bên cạnh.

Mạc Ngu rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy mấy người kia đều không có ý tốt, cậu cũng không thể tỏ ra sợ hãi vào lúc này: "Anh họ tôi đã nghỉ việc mấy hôm trước, nói là sẽ về quê."

Bọn chúng tay cầm hung khí, rất dễ làm hỏng đồ đạc trong tiệm, Mạc Ngu lại nói thêm: "Tôi không biết anh ấy đã đi chưa, tôi có thể giúp mấy người đi xem."

Mấy người kia nhìn nhau, Mạc Ngu không phải con trai, cũng không phải anh em ruột thịt của Mạc Vinh, bọn chúng cũng không thể bắt Mạc Ngu trả tiền. Chúng vung gậy về phía mũi Mạc Ngu, buông một câu hăm dọa: "Nếu mày dám lừa bọn tao, thì đừng trách."

Những người hiếu kỳ đã vây kín cửa tiệm, mấy tên côn đồ vênh váo chen qua đám đông, vừa chửi vừa bỏ đi.

Mấy người vừa đi, A Tường lại nói móc mỉa: "Ôi chao, thằng A Vinh kia đi thì đi, lại còn để lại cái của nợ, chưa kể còn là một đống nợ."

Mạc Ngu không nói gì, cởi tạp dề xin phép Kỷ Thủ Chuyết nghỉ, cậu muốn về phòng trọ xem sao. Cậu không muốn tin rằng người anh họ duy nhất có liên hệ với mình lại bỏ trốn vì nợ nần cờ bạc.

Trước khi đi, cậu còn nghe thấy chú Trâu khuyên A Tường: "Mọi người đều làm việc cho ông chủ, cậu nói những lời này trước mặt A Ngu làm gì?"

A Tường chẳng mảy may quan tâm: "Sao nào? Tôi nói không đúng sự thật à? Tôi đã bảo thằng A Vinh kia cứ từ từ, đợi thêm mấy ngày nữa, tại sao cứ phải nhét thằng em họ đến đây. Hóa ra là nợ nần cờ bạc nên phải chuồn mất. Nếu nó không đến, thì người nhà tôi đã đến làm rồi."

Ghét Mạc Vinh để lại của nợ là giả, tiếc công việc không rơi vào tay người nhà mình mới là thật. A Tường càng nhìn Mạc Ngu càng thấy khó chịu, cố tình nói lớn.

"Hay là nói với ông chủ, cho nó nghỉ việc đi. Nếu sau này đám người kia cứ đến tìm, thì còn làm ăn gì được nữa?"

Kỷ Thủ Chuyết hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng Mạc Ngu. Chuyện trong tiệm anh không thể tự quyết định, anh chỉ hơi lo lắng, Mạc Ngu không nhớ gì cả, nếu mất việc ở đây, lại không tìm được Mạc Vinh, thì cậu còn biết đi đâu về đâu?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play