Phương Tử Dương mỉm cười, không truy hỏi thêm, cứ như thật sự chỉ là tiện miệng hỏi một câu mà thôi.

Sau đó cậu xoay người, đút tay vào túi rời đi.

Chỉ là Từ Gia Khánh không thể nào nhìn thấy được vẻ mặt sau khi cậu xoay đi — lạnh lẽo như băng đâm vào tận xương, ánh mắt sâu thẳm xoáy động.

Cậu nhớ rõ, kiếp trước sau khi Nghiêm Đồng chuyển đến nhà cậu ở, trong hành lý có một dải ruy băng hồng vương vết máu, được cất giữ cẩn thận.

Theo như lời Nghiêm Đồng lúc đó, cái ruy băng ấy là đồ của người bạn thuở nhỏ đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, cậu ta giữ lại để tưởng niệm.

Mà hiện tại, dải ruy băng trên tay Từ Gia Khánh… giống y hệt cái đó, ngay cả chỗ buộc sai cũng giống hệt.

Kiếp trước Từ Gia Khánh chết vì tai nạn xe cộ ngay trước kỳ thi đại học…

Còn em gái cậu ta, sau này lại trở thành cánh tay đắc lực của Nghiêm Đồng trong công ty…

Từ Gia Khánh hôm nay lại khác thường đến mức chủ động bảo cậu xin lỗi…

Quá nhiều sự trùng hợp.

Nếu giờ còn không đoán ra điều gì, thì mấy năm bị lừa gạt, âm mưu tính kế ở kiếp trước coi như phí hoài.

Rất nhiều chuyện, nếu thay đổi góc nhìn, nhìn lại — thật sự khác nhau một trời một vực.

Cậu không để tâm đến ánh mắt căm phẫn khinh bỉ của đám bạn học đi ngang, cũng không quay lại lớp học. Sau khi cắt đuôi Từ Gia Khánh, Phương Tử Dương đi thẳng đến khu ký gửi đồ của học sinh lấy máy tính, rồi tìm một tầng sân thượng yên tĩnh ở khu dạy học, bắt đầu gõ bàn phím rào rào.

Cậu không có thời gian để chơi trò đoán già đoán non. Muốn biết sự thật, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của video bạo lực học đường, chỉ có một cách duy nhất: tìm bằng chứng.

Mà trong thời đại tin tức này, muốn tìm cái gì — Internet là con đường tốt nhất. Trừ khi là dân chuyên nghiệp, nếu không thì dù làm gì, cũng sẽ để lại dấu vết trên mạng, trừ khi kẻ đó sống như người tiền sử không dùng bất kỳ thiết bị điện tử nào, ngày ngày ẩn trong rừng sâu núi thẳm.

Máy tính vốn là sở trường của cậu.

Có thể là do gien di truyền từ bên nhà mẹ — một dòng họ toàn những người làm nghiên cứu khoa học. Từ nhỏ cậu đã bộc lộ thiên phú ở lĩnh vực này, thời trung học, kỹ năng tin học của cậu đã vượt trội hẳn bạn cùng lứa.

Tất nhiên, trình độ lúc đó muốn tra dấu vết trên Internet là không dễ, nhưng giờ đây cậu đã trọng sinh.

Những kẻ từng bày mưu hãm hại cậu, cậu đã có vài cái tên nghi ngờ. Giờ chỉ cần lần theo hướng đó để truy vết, tìm ra điểm bắt đầu, sẽ không còn là chuyện quá khó. Khó là ở chỗ: “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

Ngồi xếp bằng trên sân thượng, trước màn hình máy tính nhấp nháy liên tục, Phương Tử Dương mặt không đổi sắc, không ai nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt cậu.

Nhưng chỉ có cậu biết, lòng mình đang gào thét dữ dội đến nhường nào.

Đến khi màn hình dừng lại ở một chuỗi ghi chép trò chuyện, Phương Tử Dương không nhịn được bật cười, trong mắt không có một gợn sóng, nhưng ánh sáng ướt át lại hiện lên rõ ràng.

Cậu biết mà.

Cậu biết mình không nên ôm hy vọng, cho dù chỉ là một chút.

Cậu nhớ rõ, sau khi sự kiện bạo lực học đường nổ ra, khi bị giáo viên và lãnh đạo ép xin lỗi, cậu giận dữ chạy về nhà chất vấn ba mình vì sao không dùng quan hệ để giúp đỡ. Khi đó, ông ta trả lời thế nào?

À, đúng rồi, là như thế này…

“Con đang nói gì vậy? Nhìn cái thái độ này của con đi! Suốt ngày chỉ biết gây chuyện! Video vừa lên hot search là Bí thư Dương đã gọi cho ba, ba phải chạy khắp nơi gọi điện để dọn mớ rối tung này, nhưng video truyền đi quá nhanh, hoàn toàn không thể ép xuống được, cả nước đang nhìn vào đấy!”

“Ba không thể vì con mà đặt cược cả hình ảnh công ty. Bây giờ cổ phiếu đã bắt đầu rớt giá, đám cổ đông cũng không buông tha, hiện tại biện pháp duy nhất là xin lỗi công khai. Nếu không, bọn họ kiện ra toà, càng làm càng lớn, đến lúc đó không thể thu dọn nổi đâu.”

Từng câu từng chữ vẫn còn vang bên tai.

Với thế lực và các mối quan hệ của Phương gia, chẳng lẽ một video hot search lại không xử lý nổi? Không — điều đó là không thể.

Thật ra muốn giải quyết toàn bộ chuyện này rất đơn giản: chỉ cần lấy bản video đầy đủ từ camera giám sát. Với năng lực của Phương gia, đây hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng ba lại không làm, trường học cũng không làm.

Ba nói rằng sau khi sự việc nổ ra đã lập tức tìm người xử lý, nhưng thực tế thì sao… bản ghi chép cuộc gọi không hề tồn tại.

Cậu kiên quyết không nhận tội, yêu cầu nhà trường điều tra rõ sự thật. Nhưng thực tế thì sao… trường im lặng, không hề nhắc đến đoạn video hoàn chỉnh.

Mà hiện tại, bản video đó — đã bị xoá.

Tất cả… còn gì không rõ nữa?

Nếu không có sự “mặc định” của ba, trường học sao có thể có thái độ như hiện tại?

Phương Tử Dương siết chặt nắm đấm, ra sức điều hòa nhịp thở.

Cậu từng nghĩ rằng chỉ sau khi Nghiêm Đồng xuất hiện, ba mới bắt đầu ghét bỏ cậu. Nhưng giờ, sự thật phơi bày trước mắt: cậu đúng là quá ngây thơ.

Từ đầu đến cuối, có lẽ… người ba mà cậu luôn yêu quý chưa từng yêu thương cậu.

Thật ra nghĩ kỹ lại, mọi chuyện đều có dấu vết từ trước. Nếu ba thật lòng thương con, sao có thể chỉ vì một người ngoài mà tuyệt tình đến vậy? Cho dù cậu có sai, có làm mất mặt gia đình, thì có mấy ông bố thực sự thương con lại lựa chọn đá con xuống hố?

Giống như anh trai cậu — cậu nhớ đời trước có lần anh đưa ra quyết sách sai khiến cả tập đoàn lâm vào nguy cơ phá sản, chính là ba đã đem toàn bộ tài sản riêng ra cứu vãn.

Dốc hết mọi thứ để cứu lấy con trai — đó mới là một người cha thật sự.

Vậy tại sao cùng là con, lại khác biệt đến thế?

Cậu là con ruột của ba, điều này có thể chứng minh qua huyết thống, không thể sai được. Anh trai cũng là anh ruột của cậu, vậy rốt cuộc là vì điều gì?

Trong lòng Phương Tử Dương cuộn trào một cơn sóng lớn.

Đúng lúc đó, điện thoại cậu vang lên.

Phương Tử Dương lấy điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia là giọng nam trung niên gào lên giận dữ:

“Thằng nhãi, mày đang ở đâu?! Hai cha con chúng mày đúng là đồ khốn kiếp! Gặp phải tụi bây đúng là kiếp trước tao làm chuyện thất đức! Mày đăng cái gì trên Weibo thế hả?! Mày có biết chỉ vì cái bài viết đó mà cổ phần tập đoàn lại rớt bao nhiêu không?!”

“Đm, mày mau xin lỗi công khai cho tao! Nếu không, tao lập tức hợp lực với cổ đông khác kéo thằng ba quý hoá của mày xuống ghế luôn! Có tí chuyện mà để lùm xùm đến mức này, thằng Phương Ngạn Đông kia đúng là làm ăn như hạch, đến lúc này còn để lòi ra lỗ to thế này…”

Giọng nói này là… Lý thúc?

Người lúc nào cũng đối đầu với ba, cuối cùng bị ba đá khỏi công ty, tịch thu toàn bộ cổ phần, đuổi ra khỏi nhà, sống cảnh nghèo khổ đầu đường xó chợ — chính là Lý thúc?

Tới thật đúng lúc.

Phớt lờ tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ trong điện thoại, Phương Tử Dương vừa gõ máy tính, vừa dửng dưng lên tiếng:

“Lý thúc, cho cháu mượn đội luật sư của công ty mấy ngày, cháu bán cho thúc 1% cổ phần.”

Loảng xoảng —

Tiếng ly rơi vỡ vang lên từ bên kia điện thoại.

“Cổ phần… mày vừa nói cái gì cơ?!”

Giọng Lý Chí Nhân đột nhiên cao vút.

“Cổ phần của tập đoàn. Cổ phần của Phương thị.”

Giúp Phương Ngạn Đông tức đến ngột thở — chuyện này, cậu làm đúng là quá thuận tay.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play