Sau khi gửi bài Weibo đi, tâm trạng Phương Tử Dương cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cậu đã rất lâu rồi không còn biết cảm giác “vui vẻ” là thế nào. Kể từ sau khi Nghiêm Đồng xuất hiện, cuộc sống của cậu gần như chỉ xoay quanh điên cuồng, phẫn nộ, ấm ức, đau lòng và khổ sở.

Đặc biệt là sau khi mất đi đứa bé ấy, mỗi một ngày đối với cậu đều là tra tấn.

Người ta cười vui đến mức nào, thì cậu sống khổ sở đến mức ấy. Mỗi đêm đều tỉnh giấc trong ác mộng, đến mức về sau phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể tạm thời yên giấc.

Tuy đứa bé ấy mang đến cho cậu rất nhiều bất hạnh, nhưng Phương Tử Dương hiểu rất rõ – nỗi bất hạnh của cậu không thể đổ lên đứa nhỏ ấy được. Dù không có đứa bé, những kẻ đã âm mưu hãm hại cậu vẫn sẽ không buông tha.

Cậu không phải là Phương Ngạn Đông – người có thể nhẫn tâm với chính con ruột của mình. Dù đứa bé ấy đến với cậu một cách mờ ám, nhưng cậu vẫn luôn chờ mong ngày con chào đời.

Vào thời điểm mà tất cả mọi người đều quay lưng, phản bội, vứt bỏ cậu – đứa bé ấy không chỉ đơn thuần là một sinh mệnh, mà đối với cậu, đó là hy vọng duy nhất, là cứu rỗi duy nhất.

Nhưng cuối cùng, hy vọng đó… cũng bị đập nát.

Lạnh đến thấu xương.

Từ khoảnh khắc đó, cậu bắt đầu bước vào con đường trả thù điên cuồng, không từ thủ đoạn, mưu mô tính kế, biến thành một người đến chính cậu cũng khinh ghét: âm hiểm, xảo trá… nhưng cuối cùng, vẫn là thất bại.

Mọi ký ức rõ ràng hiện lên trước mắt, trong những ngày tháng ấy, cảm xúc “vui vẻ” đã trở nên quá xa xỉ với cậu.

Nhưng giờ đây, cậu đã trở lại.

Phương Tử Dương mỉm cười rời khỏi văn phòng giáo viên. Bên ngoài ánh nắng ấm áp, thời tiết dễ chịu, khiến lòng người cũng nhẹ nhàng theo.

Chỉ là cảm giác này không kéo dài được bao lâu thì đã bị phá vỡ. Vừa rẽ qua hành lang ngoài văn phòng, cậu liền đối mặt với một nam sinh mặc đồ thể thao chơi bóng rổ, trông rạng rỡ như ánh dương.

Rõ ràng đối phương vẫn luôn đợi cậu ở đây. Vừa thấy cậu xuất hiện liền lập tức chạy đến, nét mặt sốt ruột, lo lắng:

“Tử Dương, sao rồi? Cái bà phù thủy kia định khai trừ bọn mình thật hả? Chỉ là vài câu la hét thôi mà, có đánh nhau thật đâu, sao lại thành bạo lực học đường rồi?”

“Chết thật, nếu bị đuổi học thì tôi tiêu chắc rồi, Tử Dương à, hay là tụi mình xin lỗi đi? Dù sao cũng đâu có chuyện gì lớn, chỉ cần tụi mình thành khẩn xin lỗi, tỏ thái độ hối lỗi, chắc chắn người ta sẽ bỏ qua thôi. Dân mạng dễ quên lắm, qua một thời gian rồi cũng chìm thôi mà…”

Nam sinh mặc đồ bóng rổ vừa nói vừa thể hiện một bộ dáng sợ hãi và lo lắng, cứ thế lải nhải không dứt.

Toàn một kiểu “anh hùng biết tiến biết lùi”, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua – dù gì cậu ta cũng là một trong những người xuất hiện trong video bạo lực học đường, thân phận là tay chân đồng lõa, nên lo lắng cũng dễ hiểu.

Chỉ là…

Trong lòng Phương Tử Dương lạnh ngắt đến tận xương.

Trước đây còn trẻ, cậu không nhìn ra điều gì, nhưng bây giờ, cậu thật sự thấy rõ những người xung quanh mình đều có vấn đề.

Người anh em “số một” này của cậu – Từ Gia Khánh – là một nhân vật có tiếng trong trường, tính cách chẳng khác gì tiểu bá vương, gia cảnh cũng chẳng tệ. Từ trước đến nay chưa từng biết cúi đầu, đúng sai không quan trọng, sai rồi thì ngẩng đầu tỏ vẻ “ta đây ngầu lòi”, một bộ kiêu căng ngạo mạn như thể cả thế giới chỉ có mình đúng.

Vậy mà giờ, người như vậy lại chủ động khuyên cậu cúi đầu xin lỗi? 

Ánh mắt Phương Tử Dương dừng lại trên dải ruy băng màu hồng buộc ở cổ tay Từ Gia Khánh…

Cậu đột nhiên cười – là nụ cười đầy khí thế của một thiếu niên đang tuổi nổi loạn.

“Xin lỗi cái gì chứ? Bọn mình có làm gì đâu, dựa vào đâu phải xin lỗi? Xin lỗi chẳng khác nào tự nhận tội à? Tôi là Phương Tử Dương – dám làm dám chịu, nhưng chuyện chưa làm thì tuyệt đối không nhận. Muốn khai trừ thì cứ khai trừ đi, ba tôi có tiền có quan hệ, chẳng lẽ tôi còn sợ không có chỗ học chắc?”

Nghe vậy, vẻ mặt Từ Gia Khánh cứng đờ, rồi lại tiếp tục mang bộ mặt khổ sở nói:

“Cậu thì không sao, chứ tôi thì tiêu thật đấy, anh em, cậu không thể bỏ rơi tôi được…”

“Ai nói bỏ cậu? Nhà cậu để tôi nói. Nếu bị đuổi học, tôi cũng lo được trường mới cho cậu. Mấy người khác cũng vậy, tôi lo hết. Cùng lắm là chuyển trường, có gì to tát đâu? Nếu không thì thi xong đại học mình ra nước ngoài học vài năm, không phải cậu nói dân mạng dễ quên à? Mình đi chơi vài năm rồi về, làm lại từ đầu, vẫn là trang hảo hán!”

Thái độ Phương Tử Dương hết sức thờ ơ, ung dung, chẳng mảy may bận tâm.

Từ Gia Khánh lo sốt vó, định nói thêm gì đó.

Nhưng Phương Tử Dương chẳng thèm cho cậu ta cơ hội. Cậu xua tay, giọng mất kiên nhẫn:

“Được rồi được rồi, chuyện này để tôi lo. Mà nè, cậu từ khi nào lại thích buộc dây ruy băng hồng thế? Mấy thứ sến sẩm kiểu con gái đâu phải gu cậu mà?”

Ngữ khí thản nhiên tò mò.

Nhưng lời này khiến toàn thân Từ Gia Khánh khựng lại, ánh mắt hiện lên chút chột dạ, rồi vội vàng tháo dải ruy băng xuống, giả vờ chẳng có gì, nhét vào túi, lúng túng giải thích:

“Bị cậu thấy cái này rồi… nhưng, nhưng chỉ là đồ của con gái thôi mà, là em gái tôi. Mấy đứa nữ sinh ấy thích cái kiểu này, nói là tự tay làm mang ý nghĩa đặc biệt… Tôi… tôi cãi không lại nó, đành đeo vài ngày cho yên chuyện…”

“Vậy hả, hai anh em tình cảm ghê. Vậy đi, tôi đi trước nhé, lần sau có ra ngoài nhớ gọi em gái cậu theo, mọi người cùng chơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play