Nghe thấy lời nhận xét của Tô Tử Mạch về mình, sau một thoáng bực bội chồn tuyết cảm thấy tâm trạng rối ren của mình như quả bóng bị chọc thủng, lập tức trở nên bất đắc dĩ.

Không mang theo thiết bị phân biệt thú nhân hình thú và động vật bình thường, lại còn dám mở livestream tương tác một cách vô tư như vậy… Có lẽ nhân tộc kỳ quặc này sẽ không phải là tay trong của nhóm săn trộm đáng ghét kia, cũng không phải kẻ xâm nhập trái phép đâu đúng chứ?

Sự cảnh giác trong mắt chồn tuyết đã giảm bớt, móng vuốt bén nhọn tẩm độc cũng lặng lẽ thu lại vào lớp đệm thịt. Anh cụp tai xuống, ngoan ngoãn nằm trong tấm thảm lông, nhìn hai chân trước đang bị buộc bằng dây cỏ mà thất thần.

Lúc nãy đúng là do anh quá nhạy cảm rồi. Bây giờ nhìn lại “bộ dụng cụ giam giữ” trên người mình… chẳng lẽ đây chỉ là trò đùa ác ý của nhân tộc này thôi sao?

Ria mép của con chồn tuyết khẽ run lên. Cái mũi hồng phấn hít hít vài cái, rồi vô thức chuyển ánh mắt đi hướng khác..

Trước tấm thảm lông, trên đống lửa đang cháy hừng hực, có một chiếc đùi nướng vàng óng tỏa ra mùi thơm cháy xém, không ngừng xoay tròn trên giá nướng. Từng giọt dầu nóng hổi từ lớp da và thịt béo ngậy chảy xuống, phát ra tiếng xèo xèo đầy mê hoặc tựa như dòng sông vàng óng, dầu mỡ uốn lượn theo đường cong của thịt đùi nhỏ xuống ngọn lửa.

Khi nhỏ xuống ngọn lửa, ngọn lửa cam vàng bỗng chốc bùng lên "phừng" một tiếng. Đốm lửa đẹp mắt ôm trọn lấy lớp da giòn rụm của đùi nướng, cô đọng hết những tinh túy của dầu mỡ. Trong khoảnh khắc ấy, hương thơm càng trở nên đậm đà, lan tỏa ngào ngạt.

"Ọc ọc ——"

Sau khi tiêu hao quá nhiều năng lượng, cái bụng trống rỗng hoàn toàn không quan tâm đến lòng kiêu hãnh của chủ nhân, vô tư vang lên bài ca đói bụng.

Khuôn mặt ẩn dưới lớp lông chồn tuyết lập tức đỏ bừng lên, hai tai nhỏ hơi tròn cụp xuống gần như dán sát vào trán. Anh co người lại, cuộn tròn trong chăn lông, mong rằng có thể che giấu đi hành động mất mặt vừa rồi..

"Phụt." Rõ ràng, cách làm này chẳng có tác dụng gì..

Tô Tử Mạch đã sớm nghe thấy động tĩnh, không khách khí mà cười thành tiếng. Cậu nhìn thấy chồn tuyết tức giận trừng mắt nhìn mình, đã vậy cậu còn nhàn nhã vẫy tay một cái, cười tinh nghịch gọi: "Ồ~! Nhóc con tỉnh rồi à."

Con chồn tuyết lập tức kinh ngạc mà dựng đứng tai lên. Mở to đôi mắt tròn xoe, cảnh giác nhìn về phía bàn tay của cậu.

Cậu lại định làm gì nữa đây?

Tô Tử Mạch thấy dáng vẻ này của con chồn nhỏ như viết bốn chữ “Cấm sờ lông tôi” lên mặt, cậu không nhịn được mà cười rộ lên. Trong mắt cậu bắt đầu lóe lên sự gian xảo rồi thản nhiên vươn tay, xoa đám lông mềm trên đầu chồn tuyết..

Con chồn tuyết: "!!!"

Nhân tộc này, sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy! Không thấy anh đang từ chối sao?!

Con chồn tuyết cảm nhận được lực vuốt ve trên đầu mình một lúc, anh vừa xấu hổ vừa cảm thấy tức giận. Hai bàn chân nhỏ lộ ra ngoài đạp loạn xạ, cố hết sức rụt vào trong chăn lông, tránh khỏi bàn tay quá mức vô liêm sỉ của Tô Tử Mạch, anh tức đến mức bộ lông trên người cũng xù lên.

Nó chỉ để lộ duy nhất một cái đầu nhỏ ra bên ngoài thảm lông, thoạt nhìn càng thêm tròn trịa, bồng bềnh.

"Có giống bánh trôi vị việt quất không?" Tô Tử Mạch hoàn toàn không để ý đến hành động xù lông đe dọa của con chồn nhỏ, tiện tay lấy máy quay, chụp một bức ảnh cận cảnh. Cậu còn cười cợt cảm thán: “Nhóc con này cũng ngoan ghê, không cào người chút nào. Có lẽ qua mấy ngày nữa là có thể yên tâm cởi trói cho nó rồi.”

Con chồn tuyết: "..."

Con chồn tuyết sắp bị tức chết vì lời nói như huấn luyện thú cưng của cậu. Anh dùng móng vuốt cào cào mặt đất mấy cái nhưng cuối cùng vẫn nể tình Tô Tử Mạch là ân nhân cứu mạng của mình đã vậy còn không vi phạm pháp luật nên không thể vung một vuốt vào tay Tô Tử Mạch được.

Bình luận trong livestream tràn ngập “hahahaha”, ai cũng bị vẻ mặt ấm ức của con chồn nhỏ chọc cười.

Chỉ là, điều mà Tô Tử Mạch và khán giả đều không ngờ tới là con chồn mà họ đang trêu chọc hiện tại không phải là một con chồn bình thường mà là Nguyên soái có địa vị cao trong Đế quốc.

Trong số các chủng tộc thông minh thì tộc thú nhân có sức chiến đấu mạnh nhất.

Họ hoàn toàn có thể hiểu được những lời nói của Tô Tử Mạch mà còn hiểu được nội dung của bình luận trong màn hình! Thậm chí hiệu quả còn khủng khiếp và minh bạch hơn cả hình phạt công khai.

[Phải nói là, nhìn thế này nó thật sự giống như viên bánh trôi nhân trái cây mà Tô Thần đã làm lần trước!!]

[Chỉ là thiếu mấy đường vân xanh thôi, có vẻ chưa hoàn chỉnh lắm.]

[Mấy người đủ rồi đấy! Không thấy chồn tuyết sắp tức chết rồi sao? 23333]

Chồn tuyết chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình sắp nhảy loạn cả lên. Suýt chút nữa chiếc răng hàm trắng nõn cũng bị nghiến vỡ.

Streamer như thế nào thì có fan hâm mộ như thế ấy. Còn có thể chung sống hoà bình được nữa không đây?

Con chồn tuyết hít một hơi thật sâu. Trong khi tự tin tuyên bố lập trường của mình, anh vô thức cúi đầu quan sát hình dạng thú của mình.

Lông mượt mà, móng vuốt sắc nhọn, đường nét lưu loát... Giống bánh trôi ở chỗ nào!

Con chồn tuyết lén mài móng vuốt nhỏ, nhe hàm răng nanh nhỏ, bất bình phản bác.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi, tiếp theo, một đôi bàn tay ấm áp nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất.

Con chồn tuyết: "!!!"

Có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục! Dù cậu có là ân nhân cứu mạng của tôi thì cũng không thể tùy tiện vuốt lông của một thú nhân lại còn bế lên như thú cưng mà ôm vào lòng được!

"Chít!" Chồn tuyết chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ nên rất khó chịu. Anh gào lên đầy khí thế, vùng vẫy thể hiện sự uy hiếp với Tô Tử Mạch.

"Này~, nhóc con này cũng hung dữ ghê ta."

Rõ ràng Tô Tử Mạch không phải là kiểu người sẽ bị một con vật nhỏ vung móng vuốt dọa sợ

Thấy con chồn tuyết dường như rất kháng cự việc tiếp xúc với mình, Tô Tử Mạch cười mắng một câu sau đó đặt con chồn tuyết vào hõm chân, tay phải rảnh rỗi tự nhiên vươn ra sau dễ dàng bóp lấy phần da gáy chí mạng của con chồn tuyết.

"..." Cậu chờ đấy! Da gáy của thú nhân không thể động vào một cách tuỳ tiện được!

Con chồn tuyết vốn còn đang giãy giụa lập tức trở nên cứng đờ giống như một con rô bốt bị nhấn nút tạm dừng. Bốn chân co lại trên bụng, ngoan ngoãn cuộn tròn thành một cục lông xù. Bất cứ ai nhìn vào cũng không thể nhận ra, cục bông nhỏ mềm mại này đang thầm suy tính xem nên cào ba vết hay vẽ hình lưới trên người cậu đây.

"Phục hồi không tệ." Hoặc phải nói là tốt hơn mong đợi rất nhiều.

Tô Tử Mạch nhanh chóng kiểm tra xong vết thương trên người con chồn tuyết, trong ánh mắt của cậu cũng hiện lên sự kinh ngạc. Thấy con chồn tuyết tức giận, cậu dùng ngón tay chọc vào cái mũi hồng nhỏ của nó, mỉm cười nói: "Có khi ngày mai là lại có thể chạy nhảy tung tăng rồi đấy."

Không biết là đang báo cáo tình hình với fan nhiều hơn, hay chỉ đơn thuần muốn trêu chọc động vật nhỏ này nữa. ( truyện trên app T•Y•T )

Con chồn tuyết, tự cảm thấy mình bị trêu đùa, mặt nó lập tức đỏ bừng lên. Sau khi hiểu rõ ý đồ của Tô Tử Mạch, chút áy náy vừa dâng lên trong lòng anh cũng lập tức tan biến, anh đạp mạnh chân cố gắng vùng vẫy thoát khỏi những động tác quá mức thân mật của cậu.

Tên nhân tộc đáng ghét này, ngay cả khi kiểm tra vết thương cũng nghĩ cách chiếm tiện nghi!

Lần này, Tô Tử Mạch không còn kiềm chế hành động của con chồn tuyết nữa, cậu thả lỏng lực tay và giải thoát phần da gáy bị khống chế của nó, chồn tuyết lập tức nhảy lên một cái, rời khỏi lòng cậu, nhẹ nhàng đáp xuống lớp tuyết.

Sau đó nó vẫy vẫy đuôi, chui tọt vào tấm thảm lông bên cạnh. Dùng móng nhỏ cào cào, cuộn tròn lại thành một quả cầu lông rồi ngủ thiếp đi.

Chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ đang gối lên hai móng trước, đôi mắt tròn xoe cảnh giác quan sát môi trường xung quanh.

Nếu không phải chính tay Tô Tử Mạch đã chữa trị vết thương cho nó mà chỉ nhìn vào những động tác lưu loát này thôi thì thật sự không nhận ra đây là một con động vật nhỏ bị thương nặng, suýt mất mạng.

[Ủa? Con chồn này ngoan quá. Thậm chí còn không chạy nữa.]

[Có lẽ là biết streamer đã cứu nó?]

[Không không không, mọi người quên mất đùi thịt nướng mà Tô Thần đang quay à! Có lẽ nó muốn ở lại ở chùa ăn chùa đấy.]

[Ha ha ha, có phải lầu trên đang ám chỉ con thỏ rừng đi theo Tô Thần trong rừng không?]

[Đừng nói ra vậy chứ! Nó là một con thỏ hoang không thuộc loài được bảo vệ, vậy mà còn có thể nghênh ngang lởn vởn trước mặt Tô Thần, không bị làm thành món đầu thỏ cay hay thịt thỏ mật ong… Đúng là một con thỏ dũng cảm! [doge]]

Khóe miệng của Tô Tử Mạch giật giật: "..."

Con chồn tuyết nghiêng đầu khó hiểu: "???"

[hhh, Tô Thần của tôi không cần mặt mũi à!]

[Hôm Nay Tôi Có Cả Mèo Lẫn Chó Chưa?: Phổ cập kiến thức cho những người chưa biết một chút đây, đây là chuyện xảy ra ở Rừng Nắng Ấm trên tinh cầu Saito.

Ngày đầu tiên Tô Thần hạ cánh đã gặp một con thỏ hoang lười biếng, chuyên bám theo Tô Thần để ăn chực.

Vì quá đáng yêu nên nó đã thoát khỏi số phận trở thành nguyên liệu trong nồi lẩu của Tô Thần, thậm chí nó còn khiến Tô Thần lúc đó phải tuyên bố nhiều lần rằng con thỏ đó rất thân thiện, lại không phải là loài được bảo vệ nên định mang nó về nuôi.

Kết quả là ngày rời đi, con thỏ đó lại chạy mất dép để quay về với thiên nhiên tự do tự tại. Để lại cho Tô Thần một đống khói bụi mù mịt và một bóng lưng lạnh lùng tàn nhẫn cùng với một chiếc lá "Thức ăn" không còn sót lại. Từ đó chuyện này đã trở nên nổi tiếng trong phòng phát sóng trực tiếp trở thành biểu tượng chạy trốn huyền thoại trong phòng livestream của Tô Thần. [Cười hiền]]

[Ừm... So sánh một chút, thấy quen không?]

"?!"

Con chồn tuyết vốn đang hả hê suýt chút nữa không thở nổi.

Anh là loại thú nhân ăn chực uống chùa của người ta sao?

—— Anh không phải!

Các người đừng nói bậy!

Lúc này, con chồn tuyết đang cảm thấy danh dự của mình bị tổn hại một cách nghiêm trọng.

Nhưng lúc này, Tô Tử Mạch lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Cậu bình tĩnh lấy đùi thịt nướng trên ngọn lửa ra, giả vờ không nhìn thấy bình luận trên màn hình, cầm dao đa năng bắt đầu thái thịt.

Trong chớp mắt những miếng thịt to bằng lòng bàn tay cùng những miếng thịt mỏng như cánh ve đã chất đống trong hộp đựng thức ăn cách nhiệt đặc biệt.

Kết hợp với đĩa rau củ tươi xanh bên cạnh, kích thích đám fan đói bụng chảy nước miếng ròng ròng.

Ngay cả con chồn tuyết cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đĩa thịt nướng. Đôi tai nhỏ lúc thì dựng lên, lúc thì cụp xuống rồi đung đưa một cách vô thức.

Tô Tử Mạch đã sớm đoán được tình huống này, cậu nhanh chóng xếp gọn một hộp thịt nướng được thái lát đẹp mắt rồi nhấc con dao đa năng lên, chạm vào nút chia sẻ trên bảng điều khiển toàn tức, khẽ nhếch môi mỉm cười dịu dàng hỏi: "Các vị, đã chuẩn bị ăn cơm chưa?"

Nếu không phải vì động tác nhấn nút đầy ẩn ý kia, thì với nụ cười hiền hòa này thì trông cậu chẳng khác gì một người rất tốt bụng.

—— Nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn là hành động dùng đồ ăn ra lệnh cho fan hâm mộ. Đây là một lời đe dọa trắng trợn!

Một đám kẻ háu ăn bị "Dọa" đến mức run rẩy, mắt không dám chớp lấy một lần khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặc tả trên màn hình: Những đường vân tinh tế, nước thịt thơm "Ối! Không chịu nổi nữa rồi!"

Cơ hội trêu chọc Tô Tô/Tô Thần còn nhiều nhưng nếu bỏ lỡ đồ ăn ngon của Tô Thần thì tiếc lắm!!!

Bình luận trên màn hình, vốn toàn lời đùa cợt châm chọc, lập tức bị quét sạch, thay vào đó là những câu khen ngợi đồ ăn đầy hoa mỹ.

Cái dáng vẻ thấy gió chiều nào theo chiều này một cách rất nhanh nhẹn của fan làm cho con chồn tuyết hóng hớt cũng phải há hốc mồm.

Nhưng Tô Tử Mạch đã sớm quen rồi, cậu nở một nụ cười đắc ý, dưới sự tâng bốc đủ kiểu của người hâm mộ, cuối cùng cậu cũng "Nâng tay lên" nhấn nút truyền dữ liệu món nướng đến thiết bị đầu cuối..

Một đám nhóc đơn thuần mà muốn xem trò hề của cậu sao? Còn lâu nhé!

"Ngoan nào, ăn đi." Tô Tử Mạch vui vẻ cắt phần đùi thịt còn lại thành những miếng thịt vừa ăn cho vào một hộp đựng thức ăn cách nhiệt khác, đặt trước mặt con chồn tuyết. Đầu ngón tay trắng nõn của cậu tiện tay gãi cằm con chồn tuyết, trêu chọc: "Nhìn này, đôi mắt nhỏ của nhóc sắp lồi ra rồi kìa."

Ai mắt nhỏ? Không đúng, ai cho phép cậu đùa giỡn với tôi? Không đúng, ai là nhóc ngoan của cậu chứ?!

Chồn tuyết hoàn hồn sau cơn sốc nhưng đầu đã bị Tô Tử Mạch vò nắn một lần nữa rồi.

Anh vừa bực bội vừa tức giận.

Bộ lông xù lên, đôi tai dựng thẳng, hàm răng nhỏ trắng sáng nhe ra, chuẩn bị hung hăng thị uy với con người đang được đằng chân lân đằng đầu này.

Thế nhưng vừa thò đầu ra khỏi chăn lông thì mùi hương đậm đà hoà quyện với hơi nóng bốc lên đã bao trùm lấy nó. Ở khoảng cách gần như thế này, món ăn lại càng hấp dẫn hơn, điều này đã đánh thức con sâu tham ăn trong bụng chồn tuyết, khiến nó đầu hàng.

Cái râu ở hai bên má con chồn tuyết không tự chủ được mà giật giật vài cái. Đôi mắt đen láy vốn định trừng mắt nhìn Tô Tử Mạch, nay lại rẽ ngang rơi thẳng vào hộp thức ăn trước ổ.

Móng vuốt giấu dưới lớp lông lặng lẽ sờ lên cái bụng lép xẹp. Sau khi đắn đo vài giây, nó dứt khoát đổi hướng "tấn công", ngoan ngoãn vươn móng tới hộp thức ăn đầy ắp, ôm lấy một miếng thịt ấm nóng và bắt đầu gặm.

"Phụt." Tô Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ giằng co rất giống con người của con chồn tuyết, cuối cùng không nhịn được mà tiếp tục bật cười thành tiếng.

"..." Cười cái gì mà cười. Chưa thấy con chồn đói bụng bao giờ à!

Hai má chồn tuyết phồng lên theo từng miếng cắn, bây giờ nó không còn hơi sức đâu mà để ý đến Tô Tử Mạch nữa, anh chỉ hậm hực nghiến răng cắn miếng thịt nướng ngoài giòn trong mềm một cách tức tối và uất ức, sau đó nó hoàn toàn buông xuôi "phản kháng".

Con người thì cúi đầu dưới mái hiên, chồn cũng vậy nhưng sẽ có một ngày anh nhất định sẽ cho tên xấu xa này biết rằng— Chồn cũng biết phát cáu đấy nhé!

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play