[A~ Một bữa ăn thỏa mãn [Hạnh phúc]]

[Đánh giá xong. Một tháng không gặp, tay nghề của Tô Tô vẫn không suy giảm. Like!]

[555, không biết nên ghen tị với Tô Tô được vuốt ve chồn hay con chồn được thưởng thức món ăn của Tô Tô nữa. QAQ]

Tên hỗn đản này nói chuyện không đâu vào đâu nhưng tay nghề nấu ăn thì đúng là tuyệt vời.

Con chồn tuyết thỏa mãn gặm nốt miếng thịt nướng cuối cùng, rất ngoan ngoãn dùng lưỡi nhỏ liếm sạch sẽ móng vuốt và lông rồi sờ cái bụng căng tròn, nằm lăn ra trên tấm thảm nhung mềm mại, nhàn nhã vẫy đuôi, khi nhớ lại hương vị thơm ngon, mọng nước của thịt nướng, anh cũng phải gật đầu khen ngợi.

Tô Tử Mạch dọn bát đũa, quay lại nhìn thì thấy con chồn tuyết trắng nhỏ lại có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy. Khóe môi cậu cong lên, không nhịn được mà đưa tay xoa cái bụng mềm mại đang lộ ra của con chồn tuyết. Tâm trạng vui vẻ, cậu hào hứng tuyên bố: "Ăn cơm của tôi rồi sau này nhóc chính là chồn của tôi."

"!!!" Con chồn tuyết bị tấn công bất ngờ, toàn thân trở nên cứng đờ, không dám tin rằng mình đường đường là Nguyên soái lại bị người ta sờ bụng như vậy. Nghe Tô Tử Mạch thì anh càng trợn trắng mắt ra.

Anh là con chồn có thể bị mua chuộc bằng một bữa ăn sao? Đùa à!

Con chồn tuyết duỗi móng vuốt, ấn chặt lấy cổ tay Tô Tử Mạch, nghiêm túc đẩy tay cậu ra ngoài, ý từ chối vô cùng rõ ràng.

"Để tôi nghĩ xem nên đặt tên cho nhóc là gì đây nhỉ." Tô Tử Mạch coi như không thấy phản ứng của nó. Ngược lại, cậu còn nắm lấy móng vuốt của chồn tuyết, lắc qua lắc lại một cách thân thiện, nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc.

[Đợi đã, đợi đã! Tô Tô vừa nói muốn đặt tên gì cơ?! [Thét chói tai]]

[Không không không! Mau đến ngăn cản Tô Thần lại! Mau cứu lấy con chồn tuyết ngoan ngoãn đáng yêu nào! [Suy sụp]]

"Nhìn cái lông màu tím trên tai nhóc rất độc đáo, hay là gọi là Tiểu Tử đi." Tô Tử Mạch đập tay một cái, hoàn toàn bỏ qua một loạt tiếng than trời trên bình luận, cực kỳ hài lòng với quyết định của mình.

Chồn tuyết: "..."

Đây là cái tên quỷ gì vậy! Cậu thật sự không biết thân phận thật của tôi nên mới đặt tên như thế đúng không!

Khó khăn lắm con chồn tuyết mới hoàn hồn sau cú sốc bị tấn công vào bụng một cách bất ngờ, vừa quay lại đã nghe thấy một câu kết luận như vậy, suýt nữa thì nghẹn một hơi.

[... Tôi biết ngay là sẽ như vậy mà. [Che mặt]]

[Hahaha, dù sao Tô Tô chỉ biết dùng màu sắc để đặt tên thôi. [Tớ không khóc! Cậu xem tớ cười vui thế này!]]

[Được rồi, đành chịu vậy. Dù sao cũng là con chồn tương lai của Tô Thần, chắc chắn nó phải chịu đựng những điều mà cuộc sống không thể chịu đựng được. [Thở dài]]

Chồn tuyết: "..."

Tuy rằng rừng Tuyết Hải nơi ẩn nấu của bọn săn trộm rất nguy hiểm nhưng sao anh lại có cảm giác ở bên cạnh tên "Tô Tô" này còn nguy hiểm hơn nhỉ?

——Theo nhiều nghĩa.

Lúc chồn tuyết còn đang hoài nghi quyết định ở lại bên Tô Tử Mạch có đúng đắn hay không thì cậu đã trải sẵn chăn đệm ấm áp. Sau đó, cậu ôm cả chồn tuyết lẫn tấm thảm vào lều, tắt lửa trại, đóng cửa lều lại.

"Bây giờ đã muộn rồi." Tô Tử Mạch tắt đèn, chỉnh chế độ trong suốt cho đỉnh lều.

Trên bầu trời, màu xanh xám trống trải của ban ngày đã biến mất. Trong màn đêm dày đặc cùng vô số ngôi sao lấp lánh rải rác, đã tạo nên một cảnh tượng huy hoàng.

Tinh cầu Ningslar không có mặt trăng nhưng một bầu trời đầy sao trong trẻo và bao la như thế này khiến cho màn đêm của Ningslar không hề kém những tinh cầu có trăng nổi tiếng khác.

[Đẹp quá.]

[Cảm giác lòng mình bình yên hẳn..]

[Đây chính là vẻ đẹp của thiên nhiên nhỉ. Thật tuyệt.]

Tô Tử Mạch khẽ mỉm cười, cậu nằm trong chăn giơ tay bật công tắc phát nhạc bên gối. Một giai điệu nhẹ nhàng và du dương vang lên, dịu dàng bao quanh không gian.

"Phát trực tiếp suốt từ nãy đến giờ, nhờ Tiểu Tử mà lần đầu tiên tôi mới có một buổi tối dã ngoại yên bình thế này. Mọi người cũng thư giãn đi nhé, ngủ sớm một chút nào." Tô Tử Mạch vẫy tay trước ống kính: "Ngủ ngon~."

[Ngủ ngon!]

[Tô Thần ngủ ngon!]

[Tô Tô ngủ ngon. Ngày mai sẽ lại xem anh và chồn tuyết!]

[Ngủ ngon! Tối nay ngủ cùng Tô Thần dưới bầu trời đầy sao nào!]

Nụ cười trong mắt Tô Tử Mạch càng sâu hơn, cậu cố định ống kính hướng lên bầu trời sau đó quay sang xoa đầu chồn tuyết: "Nhóc con, nhóc cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, cậu cuộn người vào trong chăn lông ấm áp, chỉ để lộ mái tóc đen mềm mại và một phần má trắng nõn, trông ngoan ngoãn và trẻ trung vô cùng.

"...Gừ gừ. Nhóc hỗn xược ngủ ngon.

Từ khi bước vào lều, cả người chồn tuyết đều trở nên căng thẳng vì sợ Tô Tử Mạch lại làm ra hành động gì đó khiến nó khiếp sợ nhưng lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu đang ngủ trong "cuộn chăn lông", trái tim nó bỗng mềm đi.

Thôi vậy, nhìn dáng vẻ như này thì chắc nhóc con này vẫn còn nhỏ, là một người trưởng thành chín chắn, anh không nên chấp nhặt với trẻ con làm gì. Coi như đây là lời chúc ngủ ngon dành cho nhóc con này vậy.

Con chồn tuyết ngượng ngùng cử động đôi tai. Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Tô Tử Mạc vẫn còn lưu lại trên đầu.

Anh mở mắt trong bóng tối, lặng lẽ nhìn Tô Tử Mạch một hồi lâu rồi thầm thở dài sau đó anh tìm một vị trí thích hợp trong tấm thảm lông để nằm xuống rồi nhắm mắt lại, yên tâm ngủ thiếp đi.

Anh không biết dựa vào đâu mà tên nhóc hỗn xược trước mắt này lại dám một mình xuất hiện tinh cầu Ningslar nhưng rừng Tuyết Hải có rất nhiều kẻ săn trộm đang ẩn náu, nơi này đã không còn bình yên đối với những nhà thám hiểm nữa rồi.

Dù là để trả ơn cứu mạng hay là để bảo vệ giám sát một nhà thám hiểm, thậm chí để đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình và nhiệm vụ tiếp theo, lựa chọn tốt nhất chính là ở lại bên cạnh tên nhóc ranh này, cho đến khi cả hai có thể rời khỏi vùng đất đầy nguy hiểm rình rập như Ningslar một cách an toàn.

***

Một giấc ngủ ngon.

Tô Tử Mạch và con chồn tuyết đều không phải là kiểu người thích nằm lì trên giường. Đồng hồ sinh học vừa đến giờ, cả hai liền tỉnh dậy đúng lúc..

Tô Tử Mạch thò cánh tay ra khỏi chăn, vươn vai, quay đầu nhìn sang, cậu ngạc nhiên phát hiện con chồn tuyết nhỏ được cứu hôm qua cũng thức dậy cùng lúc với mình.

"Xem ra Tiểu Tử của chúng ta đúng là một con chồn có giờ giấc sinh hoạt rất là quy cũ đấy nha." Tô Tử Mạch trêu chọc một câu, thuận tay xoa đầu con chồn tuyết nhỏ, đứng dậy bắt đầu rửa mặt.

Chồn tuyết nhỏ cử động móng vuốt, chải chuốt lớp lông trên mặt. Khi cảm nhận được động tác của Tô Tử Mạch, anh chỉ hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục dùng đệm thịt cọ cọ vào mặt, coi như ngầm chấp nhận cho hành động của cậu.

Tô Tử Mạch nhướng mày.

Bị con chồn tuyết nhỏ từ chối cả ngày trời, bây giờ đột nhiên lại được tiếp nhận, cậu lại có chút không quen.

Tô Tử Mạch khẽ cười một tiếng, nhân cơ hội này được voi đòi tiên để vuốt ve bộ lông mềm mại của con chồn tuyết nhỏ, sau đó bắt tay vào việc chuẩn bị bữa sáng cho một người và một chồn.

"Hôm nay nhóc muốn ăn gì? Hôm qua chạy ở ngoài cả ngày trời, bữa trưa còn giải quyết qua loa trên lưng gấu. Với tư cách là một streamer ẩm thực có trách nhiệm, bữa sáng hôm nay tôi sẽ làm phong phú hơn một chút."

Buổi sáng ít người xem nhưng Tô Tử Mạch vẫn không làm qua loa, những câu nói đùa mà fan thường nhắc đến cậu cũng nói ra không chút suy nghĩ để đến khi xem lại video phát lại, fan vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc, tạo hiệu ứng cho chương trình một cách hoàn hảo. ( app truyện T Y T )

Hơn nữa, lần này bên cạnh cậu còn có một con chồn rất hiểu chuyện. Vừa hay phối hợp với Tô Tử Mạch cùng nhau nói chuyện phiếm.

Tô Tử Mạch lấy một miếng thịt dê núi sừng sắt từ nhẫn không gian ra, đưa đến trước mặt con chồn tuyết, lắc lư qua lại trêu chọc: "Nhóc thấy thế nào?"

"Gừ."

Mùi dê đối với thú nhân mà nói quá nồng, không thích lắm.

Con chồn tuyết nhăn nhó, lắc đầu khinh thường, thậm chí hai cái chân ngắn còn lùi về phía sau mấy bước thể hiện rõ thái độ của mình. Chỉ thiếu mỗi việc viết ba chữ "không chấp nhận" lên khuôn mặt đáng yêu kia.

"Ồ, nhóc cũng hiểu tiếng người à?" Vốn dĩ Tô Tử Mạch chỉ định đùa một chút nhưng bây giờ lại cảm thấy rất ngạc nhiên.

Con chồn tuyết liếc xéo cậu một cái. Trong ánh mắt chứa đựng sự khinh thường.

Tô Tử Mạch bật cười sảng khoái, lại lấy ra một miếng thịt tim của Thằn lằn dung nham, hỏi: "Thế còn cái này?"

"Gừ gừ."

Anh không thích đồ ăn của dị thú hệ hỏa lắm nhưng nó khá thích hợp để giữ ấm trong tuyết.

Hơn nữa, con thằn lằn dung nham này cấp bậc không thấp, năng lượng dồi dào, có lợi cho tên nhóc ranh con này.

Nói chung, cũng tạm được.

Chồn tuyết nhỏ nghiêm túc quan sát miếng thịt trong tay Tô Tử Mạch, miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.

Đã quyết định tạm thời "cùng chung sống" với đối phương chồn tuyết cũng không định làm khổ chính mình, dù nhìn bề ngoài có vẻ tràn đầy sức sống, hoạt động linh hoạt nhưng tổn thương bên trong vẫn cần nhiều năng lượng để bồi bổ.

Trong thời đại mà thực lực đồng nghĩa với sự an toàn, anh không thể từ chối sự cung cấp ba bữa của "đại gia" nhóc ranh con này.

—— Thực ra, nếu không phải tình huống không cho phép thì chồn tuyết rất muốn nói rõ thân phận của mình với Tô Tử Mạch ngay lập tức. Nếu không, nó có cảm giác như cả hai đang lợi dụng lẫn nhau vậy (một người lợi dụng thể lực, một người lợi dụng tiền tài)..

Nhưng đáng tiếc, đám săn trộm liên tinh cầu nổi tiếng là rất nguy hiểm không kém gì hải tặc vũ trụ, nếu người dân bình thường biết có kẻ như vậy ở ngay bên cạnh mình, chắc chắn sẽ hoảng loạn.

Huống hồ, Tô Tử Mạch không tắt livestream trong suốt quá trình, chồn tuyết cũng không có cơ hội thích hợp để nói ra. Nếu lỡ bị lộ trên sóng trực tiếp, sẽ hoàn toàn bất lợi cho việc rút lui của bọn họ, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

"Được. Một miếng thịt rồng thằn lằn."

"Người dân bình thường" Tô Tử Mạch hoàn toàn không biết con chồn tuyết nhỏ mà mình cho ăn lại đang suy nghĩ những chuyện xa xôi đến mức nào. Cậu nhận được phản hồi của nó, cậu lập tức bỏ miếng thịt dị thú quý giá vào giỏ, không hề tiếc rẻ chút nào.

Ngược lại, cậu còn thấy dáng vẻ già dặn của chồn tuyết nhỏ rất thú vị, tiếp tục hỏi: "Cái này thì sao?"

"Grừ."

"Cái này?"

"Grừ grừ."

...

Vậy là khi những khán giả dậy sớm, háo hức chờ đến giờ phát sóng, đăng nhập vào kênh livestream ẩm thực (nhầm) yêu thích của mình, họ lại nhìn thấy cảnh tượng thế này—Một người một chồn tuyết, chẳng khác nào một cặp vợ chồng, đang thảo luận kỹ lưỡng về nguyên liệu cho bữa sáng.

[Ơ... Tôi chưa tỉnh ngủ sao?]

[Cũng có thể là tôi vào nhầm phòng phát sóng... [Xoa mắt mạnh]]

[Trong nháy mắt chương trình sinh tồn ngoài hoang dã đã biến thành phim truyền hình gia đình ấm áp rồi sao? #Bàn về sự phong phú trong chủ đề phát sóng trực tiếp của Tô Thần?#]

[Ha ha ha, con chồn này thành tinh rồi sao. Tô Thần hỏi thì thôi đi, sao con chồn còn trả lời nghiêm túc thế kia.]

[Điều khó tin nhất là, tôi lại thấy cảnh tượng này khá hài hòa?]

[Cảm thấy sắp tiêu rồi.]

[Chỉ mới trôi qua một đêm thôi mà, rốt cuộc tôi đã bỏ lỡ điều gì?! [Cảm giác như tôi đã bỏ lỡ cả một mùa phát sóng trực tiếp]]

[Ôi, nhìn những nguyên liệu cao cấp trong giỏ rau kia...Người không bằng chồn phiên bản thực tế. Tôi cũng muốn được Tô Thần cho ăn! QAQ ]

"Các bé cưng buổi sáng tốt lành." Tô Tử Mạch vừa thức dậy, vừa có lông xù để vuốt ve vừa có lông xù để trêu chọc nên chỉ số vui vẻ tăng max. Thấy khán giả bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, giọng nói chào hỏi cũng cao hơn vài phần, khiến fan gào lên bất công..

[Không phải anh nói người hâm mộ là bé cưng của anh sao? Sao tôi thấy con chồn này mới là chính thất vậy? [Nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ]]

[Đừng nói nữa, nói nhiều chỉ thêm đau lòng. Fan hâm mộ đúng là bé cưng nhưng mà lông xù mới là chính thấy chứ. [che mặt cười khóc]

Chính, chính cái gì mà chính thất! Mối quan hệ của tôi và tên ranh con này trong sạch lắm đấy!

Con chồn tuyết đứng bên rổ rau, ngượng ngùng cào cào bụng. Tai đỏ bừng, xấu hổ đến mức áp sát vào trán.

[Eo ơi! Chồn đáng yêu quá! Tôi chịu không nổi nữa rồi!!!]

[ Đôi tai cụp xuống, còn gãi bụng nữa chứ. Chết chìm trong sự đáng yêu này mất thôi!]

Phát hiện hướng gió trên màn hình bình luận đột nhiên thay đổi, chồn tuyết cũng dừng động tác lại. Mặt đơ ra quay đầu lại, vừa vặn đối diện với camera chính đang dí sát vào mình: "..."

Quay cái gì mà quay! Chồn tuyết không cần mặt mũi à!

Chồn tuyết tức giận trừng mắt nhìn con rô bốt nhỏ một cái rồi cúi người xuống đất, chạy một mạch vào ổ lông xù, không chịu ló đầu ra nữa.

"Ủa? Tiểu Bạch, cậu dọa Tiểu Tử chạy mất rồi à?" Tô Tử Mạch ra ngoài xử lý nguyên liệu, khi quay đầu lại thì không thấy con chồn tuyết đáng yêu đâu nữa. Cậu đặt rổ xuống, một tay chống nạnh, chọc chọc con rô bốt nhỏ đang bay lơ lửng trên không, giả vờ tức giận dạy dỗ: "Không được bắt nạt người mới, biết chưa?"

Tiểu Bạch: "..."

Tôi chỉ là một công cụ chăm chỉ làm việc, nỗ lực quay video vì hiệu quả chương trình thôi mà! Tôi đã làm gì sai mà lại bị đổ tội vậy chứ?!

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Tô Tử Mạch đã bộc lộ bản chất thật: "Điều quan trọng nhất là, cậu làm Tiểu Tử xấu hổ bỏ chạy, vậy thì tôi chọc ai bây giờ."

Con chồn tuyết vốn định vỗ tay cho Tô Tử Mạch: "..."

Tin tên hỗn đản này có thể làm được chuyện tốt, chắc chắn là não tôi bị úng nước rồi. ←_←

[ Nội tâm Tiểu Bạch: Tôi thật sự quá khó khăn... Hahahahaha ]

[Tôi cảm thấy Tiểu Tử vì quá xấu hổ nên tự chạy trốn đó. Đây là thiên thần nhỏ gì vậy trời!]

[Đợi xem Tiểu Bạch có bị đổ vỏ không. Không cứu nổi rồi. 2333]

[xswl. Lúc đầu nghe Tô Tô trách mắng Tiểu Bạch, tôi còn thấy cái đuôi của chồn tuyết lắc lư vui vẻ lắm, kết quả là ngay khi cậu ấy nói ra câu tiếp theo, cái đuôi bỗng cứng đờ giữa không trung. Hhhh ]

[Muốn biết diện tích bóng đen trong lòng chồn tuyết và Tiểu Bạch ghê. Chui nhầm vào livestream của một con quỷ lầy lội như Tô Thần thật là vừa thảm vừa đáng yêu. [Che mặt cười khóc] ]

[Nói mới nhớ, mọi người có để ý đến việc lúc nãy khi Tô Thần ra ngoài, có mấy cái bóng động đậy không nhỉ?]

[Thấy rồi thấy rồi. Có ảnh chụp rõ nét trong mấy khung hình lúc Tô Thần đi vào nữa! Hình như là mấy cục cưng hôm qua đấy!]

[Tô Thần, nhanh lên! Đưa chúng vào đây chơi cùng nào~!]

•••

Lời nhắn của tác giả:

Trước khi thấy Tô Tử Mạch ra tay——

Ares: Thằng nhóc này gầy gò yếu ớt như vậy, nhìn là biết dễ vỡ, nhất định phải bảo vệ tên nhóc này.

Sau khi thấy Tô Tử Mạch ra tay——

Ares: … Alo? 110 à? Tôi có thấy một nhân tộc không tuân theo quy tắc bình thường, có thể bắt không?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play