Những người hâm mộ là một đám người khẩu thị tâm phi.

Mặc dù miệng thì nói không cần không cần nhưng khi Tô Tử Mạch thực sự bắt tay vào sắp đặt bẫy thì họ lại nhìn chăm chú hơn bất kỳ ai. Cái dáng vẻ tích cực hứng thú chẳng khác gì cảnh vuốt lông mèo quy mô lớn.

Tô Tử Mạch nhìn thấu tất cả nhưng không nói ra. Cậu cẩn thận chia nhỏ từng bước để giải thích, dựng một chiếc bẫy đơn giản dưới một gốc thông ven đồng bằng. Sau khi trả lời hết câu hỏi của người hâm mộ, cậu lấy những bó cỏ khô mềm và cành cây đã thu thập từ trước, trộn lẫn với tuyết trắng để ngụy trang xung quanh.

"Hoàn thành!" Tô Tử Mạch búng tay.

"Ở vùng cực lạnh, nhiều loài động vật nhỏ sẽ tìm kiếm cỏ khô để làm tổ giữ ấm nhưng mọi người cũng thấy đó, trong môi trường này, cỏ khô rất hiếm, bất cứ lúc nào tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm. Vì vậy, nếu không có thức ăn để làm mồi nhử thì có thể cân nhắc sử dụng cành lá khô và thân cỏ để thay thế."

“Đương nhiên, nếu nhẫn không gian của bạn có chứa những vật phẩm tương tự hoặc các món đồ đẹp như lông vũ sặc sỡ, đá phát sáng, thì cũng có thể thử. Biết đâu sẽ có bất ngờ." Tô Tử Mạch tận tình hướng dẫn

"Bây giờ, chúng ta chỉ cần lặng lẽ chờ đợi bẫy được kích hoạt. Thời gian có thể dài hoặc ngắn và không phải lúc nào cũng có thu hoạch. Vì vậy, trong lúc chờ đợi, đừng lãng phí thời gian quý báu."

"Ting tong."

Vừa dứt lời, bên tai nghe siêu nhỏ của Tô Tử Mạch phát ra âm thanh thông báo tin nhắn.

Tô Tử Mạch vẫn đang mải mê chia sẻ kiến thức nên không để tâm đến tin nhắn, cậu đứng dậy, tiếp tục sắp xếp: "Tiểu Bạch, để lại một camera nhỏ ở đây, cho mọi người theo dõi tình hình."

"Nếu là người thực sự gặp nạn, có thể tranh thủ trước khi mặt trời lặn, làm thêm vài cái bẫy để tăng tỷ lệ săn bắt thức ăn." Tô Tử Mạch vừa nói vừa tiến về phía bên kia khu rừng: "Bây giờ, chúng ta sẽ đến một nơi xa điểm thử nghiệm để thực hành một số bẫy có tính sát thương cao hơn."

"Để không làm hại những con vật nhỏ ở đây, sau khi hoàn thành bẩy, tôi sẽ phá hủy ngay. Các bạn nhỏ trong khu bình luận đừng bắt chước theo nhé." Tô Tử Mạch bổ sung một cách cực kỳ không yên tâm.

[... Cảm thấy trí thông minh của mình bị nghi ngờ. ←_←]

[Không, tôi cảm thấy cuối cùng tôi cũng biết được hình tượng của chúng ta trong lòng Tô Thần rồi. ←_←]

[Ồ. Tôi biết rồi, đồ ngốc. Tôi không quan tâm chút nào đâu, có gì mà phải quan tâm chứ—— Tô Tô, tiền thưởng của cậu lại không còn nữa rồi.]

"Theo logic của các bạn, có lẽ tôi là một streamer duy trì kênh bằng cách uống gió Tây Bắc mà sống." Tô Tử Mạch vừa cười vừa lắc đầu.

Nhân lúc bố trí bẫy, cậu mở tấm bảng toàn tức khác, xem lướt qua email, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

Một email lộng lẫy được viền hoa văn mạ vàng mở ra trên video, quả nhiên làm dấy lên một làn sóng sôi nổi..

[Oa! Chúc mừng Tô Thần! Tôi theo dõi phát sóng suốt mà không để ý đến điều này!]

[Chúc mừng Tô Thần! Gió Tây Bắc thực sự rất đáng giá!]

[Chúc mừng Tô Tô! Gió Tây Bắc thực sự rất đáng giá!]

...

Fan hâm mộ hào hứng hưởng ứng, khung chat tràn ngập lời chúc mừng. Một lúc lâu sau, mọi thứ mới trở lại bình thường.

[Bảo sao cảm thấy lượng người xem vẫn cao sau khi Đại lão Song Toàn tặng quà. Tô Thần mới phát sóng chưa đầy nửa năm mà đã lên trang chủ rồi. Giỏi thật! [tung hoa] [tung hoa] [tung hoa]]

[Câu này làm tôi nhớ đến màn spam "Bà ngoại mong livestream" của mấy người. Hóa ra streamer mới phát chưa được nửa năm á? [Các người làm sao thế hả?]]

[Hahaha, chẳng phải vì quá muốn gặp Tô Thần sao? Mà này, chúc mừng Tô Tô nhé!]

"Cùng vui cùng vui." Tô Tử Mạch cười híp mắt đáp lại. Sau đó bổ sung: "Sau khi kết thúc livestream, tôi sẽ rút thăm 1.000 người trong khung chat để tặng lì xì mừng. Mọi người đừng bỏ lỡ nhé."

[Chiếm vị trí đầu tiên nào!!!]

[Aww! Lì xì do chính tay Tô Tô phát, muốn quá đi!]

[Người châu Phi siết chặt tay. Nữ thần may mắn, hôm nay làm ơn để ý đến con với!]

Tô Tử Mạch nhìn những người hâm mộ đang làm nũng, bật cười, cậu đang định nói tiếp thì ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, không khỏi cau mày.

[Ông tổ châu Phi… Oái! Tô Thần, mau nhìn camera nhỏ đi! Có thứ gì đó đến nữa kìa?!]

[Hôm nay là ngày may mắn của Tô Tô à. Nghĩ gì được nấy. Ví dụ minh họa hoàn hảo, get!]

[Streamer mau qua đó xem thử! Biết đâu kịp chứng kiến tại trận!]

[Hahaha, con vật đáng thương này bị mắc bẫy rồi, hay là chúng ta…]

"Được rồi, tôi qua ngay đây. Nếu bẫy không bắt được, tôi sẽ tự tay vớt nó về cho mọi người ăn mừng." Tô Tử Mạch giấu đi cảm giác bất an trong lòng, vẫn giữ giọng điệu vui vẻ trêu đùa cùng người hâm mộ.

Sau khi nhanh chóng phá hủy cái bẫy chết chóc đã hoàn thành, cậu đứng dậy chạy về hướng vừa đi tới thậm chí còn chạy nhanh hơn.

Nhưng những khán giả chỉ mãi nghĩ đến con mồi lại không nhận ra tốc độ di chuyển bất thường của Tô Tử Mạch. Ngược lại, họ còn vui vẻ cho rằng Tô Tử Mạch đang vội vã để phát trực tiếp tại hiện trường.

***

Dưới sự kiểm soát có chủ ý của Tô Tử Mạch, cảnh tượng một nhóm người và con chồn tuyết bị "Bắt" đã diễn ra một cách hoàn hảo.

Đến lúc này, những khán giả đang phấn khích mới bàng hoàng nhận ra sự khác thường của con chồn tuyết.

Con chồn tuyết xui xẻo này vừa hay bị cái bẫy trước mặt Tô Tử Mạch bắt được, rõ ràng nó đang trong tình trạng rất tệ.

Không còn sự áp chế có ý thức của chủ nhân, các vết thương khắp cơ thể bắt đầu chảy máu. Chỉ trong chớp mắt, máu đã đóng băng dưới thời tiết cực lạnh, nó kết dính vào vết thương và lớp lông gần đó không ngừng rút đi lượng nhiệt từ cơ thể rồi dần dần nuốt chửng sinh mệnh của con chồn.

Nếu không gặp được Tô Tử Mạch, một con chồn tuyết bị thương nặng và bất tỉnh như vậy, lại còn lạc đàn giữa khu rừng tuyết, chắc chắn sẽ chết.

[Á! Chồn tuyết vừa thoát khỏi miệng kẻ săn mồi sao?]

[Chảy nhiều máu quá. Còn cứu được không?]

[Chắc... có thể chứ? Chắc Tô Tô có mang theo đồ sơ cứu vết thương mà.]

Trong lúc nhất thời, trên màn hình bình luận tràn ngập những lời lo lắng về tình trạng của con chồn tuyết.

"Yên tâm, có thể cứu được." Nhưng những vết thương này, có vẻ không phải do động vật săn mồi gây ra..

Tô Tử Mạch nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh. Trong khi nhẹ giọng trấn an người hâm mộ thì cậu đã nhanh chóng bước tới, cúi xuống, đặt tay lên phần lông chưa bị thương của con chồn tuyết. Ở góc khuất của ống kính, lòng bàn tay cậu lóe lên ánh xanh, truyền vào cơ thể con chồn.

Khi cảm nhận được năng lực hệ Mộc đang dần xoa dịu vết thương của con chồn tuyết, Tô Tử Mạch mới yên tâm, nhẹ nhàng ôm nó ra khỏi tuyết, bọc trong tấm chăn lông mềm lấy từ trong nhẫn không gian.

Nhưng miệng lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với hành động chăm sóc dịu dàng mình vừa làm, cậu lắc đầu chậc chậc nói: "Dựa trên kinh nghiệm lão luyện của ta trong việc ăn uống, nhìn con chồn này là biết thịt dai ngon rồi. Tiếc thật, lại là chồn tuyết đuôi tím – một loài động vật được bảo vệ, không thể ăn được."

Tô Tử Mạch tỏ vẻ tiếc nuối: "Nghe theo lời dạy bảo của một tiền bối... và cả lời cảnh báo về việc ngồi tù mọt gông, xem ra tạm thời chúng ta không thể coi nó là bữa tiệc ăn mừng được rồi."

[Tạm, tạm thời?!]

[Không không không, theo tôi thấy, con chồn tuyết này mất quá nhiều máu, chúng ta cứ... hehehe. [Mãn Hán Toàn Tịch]]

[Oa! Mấy người đều là quỷ sao?! Rõ ràng trước đó còn nói muốn cứu chồn tuyết mà!]

Tô Tử Mạch cam đoan rằng nó sẽ không chết, rồi lại nói đùa vài câu, giúp giảm bớt bầu không khí căng thẳng trên màn hình.

Ngay sau đó, đủ loại bình luận đã tràn ngập trên màn hình.

Nhưng Tô Tử Mạch cũng không để họ thực sự biến thành một đám "ác quỷ" – nếu đám người thiếu ý thức bảo vệ môi trường này thật sự nghĩ rằng có thể bắt những loài động vật được bảo vệ trong một số trường hợp nhất định thì đúng là cậu sẽ khóc không ra nước mắt mất.

E rằng đám lão già đã cấp giấy thông hành cho cậu cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ mà bay đến tinh cầu Ningslar để trừng trị cậu mất.

Tô Tử Mạch nhanh chóng chen ngang, giải thích: "Chúng ta sẽ lập tức đến nơi trú ẩn đã tìm thấy trước đó, đốt lửa sưởi ấm và xử lý vết thương cho con chồn tuyết đuôi tím này."

[Không sao đâu, Tô Tô. Cứu chồn tuyết trước đã.]

Trong lúc nói chuyện, bàn tay giấu sau ống kính của Tô Tử Mạch vẫn không ngừng truyền năng lượng hệ Mộc vào cơ thể yếu ớt của con chồn tuyết, kéo dài sự sống đang suy tàn một cách nhanh chóng của nó.

Chẳng mấy chốc, Tô Tử Mạch đã nhóm lửa lên một cách thuần thục.

Tạm thời không để ý đến việc dựng lều, cậu chắn gió cho con chồn tuyết sắp kiệt sức trước, sau đó lấy các dụng cụ y tế ra một cách thành thạo và bắt đầu xử lý vết thương chằng chịt trên cơ thể nó.

[Ui, chắc hẳn con chồn đã tốn không ít sức lực để thoát khỏi cửa tử. Nhiều vết thương quá. QAQ]

"Biết mọi người đau lòng nhưng nếu mọi người gặp tình huống này ở ngoài tự nhiên thì không được hấp tấp đến cứu đâu đấy." Tô Tử Mạch bật cười. Cậu lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người thương những con vật nhỏ này nhưng cũng đừng quên sói, mèo và những con vật lớn khác đã mất đi một bữa ăn mà chúng đã tốn nhiều công sức để săn bắt, và có thể trả giá bằng mạng sống của mình."

"Như tình huống hiện tại, không phát hiện có kẻ săn đuổi, mọi người cứu giúp thì cũng không sao. Nhưng nếu có kẻ săn đuổi, mọi người vẫn nên tuân theo quy luật tự nhiên, đừng can thiệp."

[Lá Cây Đã Vàng: Biết rồi, Tô Thần!]

[Nói cũng phải. Nếu con người can thiệp, vậy thì thật bất công với động vật săn mồi. Nếu Tô Tô không nói, tôi cũng không nhận ra.]

"Ngoài ra còn có vấn đề liên quan đến thả động vật hoang dã nữa." Tô Tử Mạch quan sát hướng đi của bình luận trực tiếp, thấy mọi người tiếp thu khá tốt cậu đã tranh thủ bổ sung kiến thức môi trường và sinh thái mà những người trong vũ trụ này thiếu hụt: "Một số hành vi thả động vật không đúng cách, không khoa học có thể dẫn đến sự xâm lấn của loài ngoại lai, phá hủy hệ sinh thái bản địa, cuối cùng gây ra thiệt hại nghiêm trọng."

"Vì vậy, khi làm bất cứ việc gì mọi người cũng phải nghiêm túc thận trọng. Đừng để lòng tốt của mình trở thành công cụ làm hại người khác nhé."

[Xuất hiện rồi! Lớp học mẫu giáo kiểu Tô Thần!]

[Nhưng khi Tô Thần nói "nhé", "chứ", "biết chưa" thì giọng siêu dịu dàng! Tôi chịu không nổi rồi! !!!]

[Lá Cây Đã Vàng: Đã ghi chép lại hết rồi! Tô Thần yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không quên đâu!]

[... Đây chính là khoảng cách giữa học bá và tôi sao? - Tôi chỉ xem một buổi phát sóng trực tiếp để giải trí thôi mà, có cần thế không? QAQ]

Tô Tử Mạch cười khẽ một tiếng, sau đó thắt một chiếc nơ bướm dễ thương cho băng gạc: "Được rồi. Chỉ chờ bữa tối tỉnh lại thôi."

[Bữa, bữa tối?]

[Đột nhiên đổi tên và thay đổi địa vị. 2333]

[Không phải cậu vừa mới cứu tôi sao?! [Chồn tuyết ngơ ngác]] ( app truyện T Y T )

"Tình hình con chồn tuyết của các bạn đã ổn định rồi, tạm thời không chết được, chỉ đợi một bữa tối thôi. Không cần lo lắng." Tô Tử Mạch nghiêm túc gật đầu.

[Có lẽ trong lòng Tô Thần, chồn tuyết = lương thực dự trữ cũng nên. [Cười ra nước mắt]]

[Thảm quá! Vừa thoát khỏi hang hổ lại vào "Miệng" Tô. [Che mặt cười khóc]]

[Cuộc sống không dễ dàng, chồn tuyết thở dài.]

Tô Tử Mạch cẩn thận đặt tấm chăn lông bọc chồn tuyết vào góc khuất gió dưới bức tường tuyết đào sẵn, sau đó đứng dậy bắt đầu dựng trại..

Nhìn đống vật liệu mới lấy ra từ nhẫn không gian rồi nghĩ đến nơi trú chân tươm tất tối nay, cậu chống nạnh, tự hào tuyên bố: "Vì suy nghĩ đến tình hình của bệnh nhân hôm nay nên mức sống của chúng ta được nâng cao —— tối nay ở lều!"

[Fan lâu năm làm chứng, đây thực sự là đãi ngộ xa hoa đó! Tô Thần phát trực tiếp toàn tự dựng nhà thô thôi!]

[Gió vừa lùa vào đã vậy còn dột mưa. Chẳng trách hôm nay Tô Tô lại kích động như vậy. hhh]

[Dù sao cũng là đãi ngộ của cấp độ lương thực dự trữ mà.]

[Lầu trên, cậu muốn làm tôi cười chết sao? [Cười khóc]]

Tô Tử Mạch để mặc đám fan trêu đùa trên màn hình, chẳng mấy chốc cậu đã dựng xong lều. Cậu đặt một cái đùi thịt lên lửa nướng, vừa lật nướng vừa trò chuyện với fan: "Vừa rồi chưa kịp nói bây giờ rảnh rỗi, tôi sẽ nói sơ qua về tình trạng của con chồn này đi."

"Chồn tuyết đuôi tím rất dễ nhận biết, nhìn phần lông tím trên đuôi nó chính là đặc điểm nhận diện rõ nhất. Hiện tại vẫn chưa phát hiện loài nào tương tự."

Nói xong, Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ duy nhất lộ ra bên ngoài của con chồn tuyết, thích thú vuốt cằm: "Chỉ có điều con chồn tuyết này hơi kỳ lạ, trên tai cũng có lông tím. Đợi sau này tôi về viện nghiên cứu để kiểm tra thử xem đây có phải là một loài mới hay không."

Tô Tử Mạch nói xong, tò mò đưa tay véo tai con chồn tuyết.

Ừm. Rất mềm. Siêu thoải mái!

[A a a! Tô Tô anh "lạm dụng chức quyền" rồi! Nhanh mở chế độ toàn tức của con chồn tuyết đi, tôi cũng muốn vuốt ve chồn tuyết!!!]

[Nhìn là thấy siêu mềm rồi. Muốn chạm vào quá. QAQ]

[Tiểu Bạch: Ủng hộ anh Tô Thần! Nhưng phải nói, chồn đuôi tím này mà trên tai có lông tím thì đúng là thú vị. Rất đáng để nghiên cứu!]

"Bây giờ không được." Tô Tử Mạch nghiêm túc lắc đầu: "Chồn tuyết còn đang hồi phục, sao các cậu có thể quấy rầy nó được chứ!"

[... Tô Thần, anh nói lời này, lương tâm không đau sao?]

[Rõ ràng cậu sờ còn nhiều hơn chúng tôi... Không đúng, tôi chỉ đang trải nghiệm toàn tức, tôi quấy rầy chồn tuyết gì chứ!]

[Lại một ngày bị Tô Thần dẫn lệch hướng. [Lệ rơi đầy mặt]]

[Mặc dù vậy nhưng... Đưa chồn tuyết rời khỏi nơi sinh sống, có phải không tốt lắm không?]

"Đúng vậy. Trong trường hợp bình thường, làm như vậy thực sự rất không ổn nhưng đối với rừng Tuyết Hải và chồn tuyết đuôi tím thì lại là một trường hợp khác." Tô Tử Mạch thấy fan thắc mắc không hề cảm thấy phiền, ngược lại rất vui khi có người chủ động nhận thức được vấn đề này. Vì thế, anh càng tỉ mỉ phổ cập dữ liệu về chồn tuyết đuôi tím.

***

Khi Ares dần tỉnh lại, điều đầu tiên cảm nhận được là môi trường ấm áp thoải mái, mùi thức ăn thơm nức, và... cảm giác nóng ấm liên tục chạm vào tai mình.

Ai đang động vào đầu anh vậy?! (▼▼#)

Vị thú nhân mạnh mẽ, kiêu hãnh lập tức tức giận, chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn thì móng vuốt đã vô thức bật ra, muốn phản kích kẻ dám khiêu khích mình.

Thế nhưng, móng vuốt lông xù còn chưa nâng lên, Ares đã cảm thấy cổ tay siết chặt, truyền đến cảm giác bị trói buộc quen thuộc.

Ares cứng người lại. Cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Vừa mở mắt đã thấy hai chân trước bị buộc chặt bằng một sợi dây thừng sơ sài vặn từ cỏ khô.

Ares: "!!!"

Chuyện gì xảy ra vậy?! Anh bị những kẻ săn trộm bắt giữ rồi sao?!

Khi ngẩng đầu lên, trong cơn mơ hồ anh đã nhìn thấy kẻ sờ loạn đầu mình, sau đó lại ngẩn người.

Con người?

Anh... bị một con người bắt... và còn được chữa trị vết thương?

Nghĩ đến tình huống trước khi mất ý thức, Ares cảm thấy khó tin, thậm chí không thể nào tin được.

Nhân tộc vốn nổi tiếng là giống loài yếu ớt trong thế giới liên minh tinh cầu, Ares chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một nhân tộc ngay giữa tinh cầu hoang dã với môi trường khắc nghiệt như thế này.

Hơn nữa, với mức độ bảo vệ của Ningslar, nhân tộc này đã đến đây bằng cách nào? Chẳng lẽ là... nhập cư trái phép?!

Vụ tấn công cách đây không lâu và tình trạng suy yếu hiện tại khiến sự cảnh giác của Ares đạt đến đỉnh điểm kết hợp với tình hình thực tế và những kẻ săn trộm vẫn chưa bị tiêu diệt, một số kết luận có thể cho ra được đã khiến tâm trạng của Ares trở nên rất phức tạp khi đối diện với con người trước mặt.

Trong lúc anh còn đang ngỡ ngàng thì một giọng nói vẫn bị anh bỏ qua từ nãy đến giờ dần trở nên rõ ràng hơn khi đầu óc anh tỉnh táo.

"... Vì vậy, mặc dù cùng sống trong rừng Tuyết Hải nhưng con chồn tuyết đuôi tím này cũng nên được coi là sinh vật ngoài hành tinh của hành tinh Ningslar. Nếu số lượng của chúng gia tăng quá mức, chúng sẽ trở thành loài xâm lấn có nguy cơ nghiêm trọng, lấn át không gian sinh tồn của sinh vật bản địa và gây ra thiệt hại lớn cho hệ sinh thái Ningslar."

Ares: "..."

Ares: "???"

Khoan đã! Nói lại lời vừa nãy của cậu đi?! Cậu nói ai là loài xâm lấn hả?!

Mặt chồn ngơ ngác.JPG

Lời nhắn của tác giả:

Nhiều năm sau, cùng với trò đùa “ăn Nguyên soái”, một trò đùa khác cũng nổi danh không kém: “May mà hình thú của tôi là động vật được bảo vệ.” (:з" ∠)

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play