[Chết tiệt! Bị khoe của bất ngờ thế này!]
[Xem ra chúng ta nuôi Tô Tô rất tốt, như vậy tôi yên tâm rồi. [Cảm giác an tâm của một người mẹ]
[Chỉ có mình tôi để ý đến cái thứ trên cổ tay của Tô Thần thôi sao? Có phải giá của nó còn cao hơn nữa không?]
[Nói đi cũng phải nói lại, có nhẫn không gian rồi thì "sinh tồn nơi hoang dã" còn có ý nghĩa gì nữa không? Chủ phòng chẳng phải đang tự phá hỏng kịch bản của chính mình à?]
[Tiểu Bạch: Không thể nói như vậy được. Nếu xét kỹ, mỗi ngày có biết bao con tàu vũ trụ bay qua các tinh cầu nhưng số lượng người gặp nạn thực sự không nhiều. Phòng ngừa trước vẫn luôn là điều tốt, không ai có thể đảm bảo rằng những thứ trong nhẫn không gian sẽ đủ để duy trì cho đến khi cứu viện đến. Đặc biệt là ở các hành tinh không có cư dân, ngay cả đội cứu hộ cũng rất khó xác định chính xác vị trí và nhanh chóng tiếp cận.]
[Đồng ý! Hơn nữa, những chiếc nhẫn không gian mà người bình thường mua được thường có dung lượng không lớn. Ngoại trừ những người đam mê ăn uống ra thì rất ít ai lại dùng không gian của mình để dự trữ một lượng lớn thực phẩm như thế. Ngay cả quần áo cũng vậy, Tô Thần đã nói rồi, nếu xui xẻo mà không mang theo thì cũng đành chịu thôi.]
[Quan trọng nhất là, hiệu ứng chương trình của Tô Thần rất tốt. Cho dù không quan tâm đến những thứ này thì xem cũng rất thú vị!]
Tô Tử Mạch thấy những người hâm mộ chưa cần mình lên tiếng đã giải thích thay mình, sắc cũng dịu đi.
Không biết từ lúc nào, cậu đã có một nhóm fan cứng không rời không bỏ.
Nhớ lại những ngày đầu tiên khi vừa đến thế giới này với cảm giác cô đơn và hoang mang, đến hiện tại, khi đã từng bước tiến gần đến mục tiêu của mình, cuộc sống dần trở nên yên bình, trong lòng cậu lại tràn đầy cảm xúc.
Sau đó cậu tiếp lời trên bình luận: "Đúng là hiện tại, đế quốc đã phát triển đến mức không cần lo lắng nhiều về vấn đề mà Trái Đất cổ từng đối mặt. Vì thế, tôi mở kênh livestream 'Sinh tồn nơi hoang dã' này không chỉ đơn giản là để mọi người học hỏi những kỹ năng sinh tồn nguyên thủy."
"Trong quá trình học tập, mọi người có chiêm ngưỡng phong cảnh văn hóa của các tinh cầu khác nhau, tiếp xúc gần gũi với những sinh vật cùng tồn tại trên cùng một bầu trời đầy sao với chúng ta... chẳng phải cũng đây cũng là một trải nghiệm rất mới lạ sao?"
[Oa! Chủ kênh là người ủng hộ hệ xu hướng bảo vệ môi trường tự nhiên mới nổi gần đây à?]
[Tô Tiểu Mặc nói chuyện đúng kiểu quan chức(√)]
[Tôi thấy cũng không cần thiết phải phân chia những thứ này. Tôi không thuộc bất kỳ phe phái nào nhưng khi nghe anh ấy nói tôi thực sự cảm thấy rất có lý. Đây chính là lý do tôi theo dõi livestream này. Bây giờ Đế quốc rất khuyến khích các chương trình tài liệu về thiên nhiên nhưng thời gian phát triển còn hạn chế. Tô Thần thật sự rất tâm huyết với chương trình của mình]
[Bảo vệ môi trường à... Trước đây khi xem những quảng cáo công ích không có cảm giác gì cả, dù sao thì cũng còn nhiều tinh cầu có thể ở được, không có cảm giác gì quá cấp bách. Nhưng khi tình cờ xem được livestream của Tô Thần đúng lúc cậu ấy khám phá ra một tinh cầu hoang tàn, tôi đã rất sốc. Giờ tôi thực sự bắt đầu học cách "tiết kiệm năng lượng, giảm phát thải" rồi.]
[Tôi cũng vậy!!! Theo gợi ý của Tô Thần, mấy hôm trước tôi đã đăng ký nuôi bảo trợ một con báo tuyết sừng đơn ở Cao Lĩnh. Nghĩ đến việc trong lớp mỡ nhỏ xinh của bé có một phần đóng góp của mình, tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Sau đó, tôi còn tìm hiểu về tình trạng loài báo tuyết sừng đơn hoang dã, dù không sống ở đó nhưng tôi vẫn rất hối hận vì đã không quan tâm đến môi trường sớm hơn. QAQ]
[Một tinh cầu 'chết' đi thì con người có thể di cư đến nơi khác nhưng còn những loài động vật, thực vật nhỏ bé ấy thì sao? Nghĩ xa hơn, có lẽ vài trăm năm sau, ngay cả chúng ta cũng không còn nơi nào để đi nữa... Càng nghĩ càng buồn.]
Tô Tử Mạch mỉm cười nhẹ.
Đây chính là mục tiêu lớn nhất khi cậu bắt đầu mở kênh livestream. Cậu thực sự hy vọng dân chúng của đế quốc có thể nhận thức được điều này. Nhưng nếu thảo luận quá trực diện thì lại không có lợi cho việc tuyên truyền.
Tô Tử Mạch không tiếp tục nói chuyện nữa mà nhanh chóng kết thúc chủ đề hơi nặng nề này để chuyển sang chủ đề khác với giọng điệu hài hước: "Dù sao thì, tôi tự thấy rằng nội dung tôi chia sẻ cũng khá đáng tin cậy. Số tiền 'học phí' các bạn đã đóng hoàn toàn không uổng phí đâu nhé!."
[... Quả nhiên là Tô Thần, ngay cả tiền thưởng cũng có thể nói đường hoàng như vậy. ←_←]
[Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng hóa ra donate chính là phí đăng ký lớp học. Có vẻ như mẹ tôi sẽ không còn lo lắng về việc học của tôi nữa rồi~ (:з)∠)_]
Nhờ có Tô Tử Mạch khéo léo kiểm soát bầu không khí, cuộc thảo luận vốn đang có phần nặng nề đã nhanh chóng được chuyển hướng, các cư dân mạng vui vẻ tham gia trò chuyện trở lại.
Tô Tử Mạch cưỡi trên lưng con gấu đen đang sải bước, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người xem, những lọn tóc đen tuyền bị gió lạnh thổi tung, khuôn mặt mang vẻ tự nhiên thoải mái nhưng ánh mắt nhìn xa xăm lại ngày càng sâu thẳm hơn.
***
Không giống như rìa rừng Tuyết Hải, bên trong rừng cây rậm rạp và dày đặc hơn nhiều.
Những tầng tầng lớp lớp cây thông cao lớn dựng thành một bức tường chắn gió kiên cố, bảo vệ một khoảng đồng cỏ nhỏ giữa vùng đất lạnh giá cũng như cung cấp thức ăn và nơi trú ẩn cho những loài động vật nhỏ sống tại đây.
Dưới bước chân vững chãi của con gấu đen, cuối cùng cậu cũng đặt chân đến khu đồng bằng hiếm hoi trong rừng, những thân cây thông rụng lá dày đặc che chắn tầm nhìn của họ bỗng chốc mở rộng, để lộ một khung cảnh rộng lớn trước mắt.
Thỉnh thoảng trên nền tuyết trắng xóa lại có lác đác vài cây thông lùn xanh biếc mọc xen kẽ. Một số quả thông vừa mới chín, vỏ ngoài bung mở, treo lơ lửng trên cành màu nâu vàng óng ánh trông như những chiếc chuông nhỏ. ( truyện trên app t.y.t )
Nghe thấy tiếng động của con gấu đen, con thỏ tuyết đang kiếm ăn nhanh chóng vểnh tai lên cảnh giác. Nó chẳng đợi con gấu lại gần mà "vèo" một cái biến mất dưới lớp tuyết, chui tọt vào hang trú ẩn gần đó, chỉ để lại một hố tuyết nhỏ lấm tấm sắc xanh.
Chú sóc đuôi lớn cũng ôm chặt quả thông vừa nhặt được nhanh chóng nhét vào miệng, hai má phồng lên tròn xoe. Sau đó, nó nhảy vọt lên tán cây thông gần đó, lẩn trốn an toàn.
Một con gà lôi trống rực rỡ sắc màu cũng hoảng hốt giương cánh bay lên, cùng với con mái bình thường của mình nhanh chóng ẩn nấp vào những bụi cây rậm rạp trong rừng. Trên nền tuyết in hằn dấu chân hình chữ "山", còn vương vãi vài chiếc lông màu sặc sỡ.
Xa hơn nữa là đàn tuần lộc và đàn trâu rừng sống theo bầy đàn, khi nhìn thấy con gấu đen khổng lồ này, chúng cũng chọn cách tạm thời tránh né, di chuyển thành đàn đến một nơi cách xa con gấu đen hơn.
Bên dưới lớp tuyết, những loài gặm nhấm nhỏ bé cũng nháo nhác chui qua đường hầm bí mật để chạy trốn, chỉ còn lại tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên trong đôi tai nhạy bén của Tô Tử Mạch.
So với những loài động vật nhát gan vội vã bỏ chạy, thì những kẻ săn mồi nguy hiểm ẩn nấp trong rừng lại giữ thái độ bình tĩnh hơn. Chúng không những không rời đi mà còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tô Tử Mạch đang cưỡi trên lưng gấu đen. Không hiểu sao khi nhìn dáng vẻ lắc đầu phe phẩy đuôi của chúng lại toát lên một chút ghen tị và bất mãn khó tả.
[Ha ha ha, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Vừa nãy khi Tô Tô đưa tiền cho Đại Hắc hình như con sói bên cạnh ghen tị thì phải?]
[Rõ ràng có thể thấy tai nó đã cụp xuống, đuôi cũng không vẫy nữa. 2333]
[Con mèo bên trái kia mới buồn cười chứ! Nó cứ nằm sấp xuống cắn móng vuốt to, nhìn cứ như một cô vợ nhỏ đang giận dỗi ấy, đáng yêu muốn xỉu!]
[Còn con gà lôi kia nửa, đầu nó gần như quay ngược 180 độ luôn rồi! Chắc nó cũng thắc mắc tại sao con gấu kia lại kiếm được nhiều tiền vậy! Hhhhh!]
[Nhìn giống như đã bị cướp mất một dự án lớn, bỏ lỡ mấy chục tỷ vậy. (⊙v⊙)]
[Tiểu Bạch Bạch: Bởi vì đồ mà Tô Thần cho thực sự rất nhiều. Hơn nữa còn có chất lượng tốt, nhìn là biết đại gia bên ngoài đến đóng góp rồi. [che mặt]]
[Nam Cái Bắc Đế: Phải nói rằng, lão Tô này đối xử với fan không ra gì nhưng đối với những loài động vật này thì thực sự tốt. [chậc]]
[Hôm Nay Tôi Có Cả Mèo Lẫn Chó Chưa?: Ôi! Toàn là lông xù "Mập mạp"! Tô Tô, cho ăn, cho bọn chúng ăn nhanh lên! Tiền chi tiêu đều do tôi trả! Hôm nay tôi phải vuốt ve tất cả những thứ lông xù này!]
[Hôm Nay Tôi Có Cả Mèo Lẫn Chó Chưa? Tặng cho Tô Tử Mạch một pháo hoa ngôi sao]
[Hôm Nay Tôi Có Cả Mèo Lẫn Chó Chưa? Tặng cho Tô Tử Mạch một pháo hoa ngôi sao]
[Hôm Nay Tôi Có Cả Mèo Lẫn Chó Chưa?Tặng cho Tô Tử Mạch một pháo hoa ngôi sao]
...
Sau khi liên tục nhận được mười món quà cấp cao nhất, trị giá mười vạn, cuối cùng câu hỏi của "Hôm Nay Tôi Có Cả Mèo Lẫn Chó Chưa?" cũng ngừng lại.
Bình luận tràn ngập hiệu ứng ánh sao lấp lánh, vô cùng hào phóng.
[Một triệu điểm thưởng thần thánh! Người qua đường kéo đến xem đại gia!]
[Băng tuyết? Đây là đang làm gì vậy? Chờ đã! Bên cạnh streamer là... gấu, mèo, cú tuyết, sói?!]
[Chết tiệt! Hóa ra livestream động vật hoang dã lại kiếm được nhiều tiền thế này sao?!]
[Không đúng, tên phòng phát trực tiếp là... "Sinh tồn hoang dã"? Đây là cái gì vậy? [mặt đầy vẻ ngơ ngác]]
[Quá tuyệt vời! Mấy con dã thú này vây quanh streamer mà không tấn công ư? Tôi cũng muốn có đãi ngộ như vậy! Quá ngầu!]
Màn tặng quà hoành tráng đã thu hút vô số người vào phòng livestream của Tô Tử Mạch. Trong chốc lát, số lượng người xem phòng phát trực tiếp vốn đã đông đúc của Tô Tử Mạch lại tăng vọt.
Đương nhiên khi nhận được phần thưởng lớn từ fan lâu năm như vậy Tô Tử Mạch không thể ngồi không được. Hơn nữa, đối với động vật ở Ningslar, nơi có nhiều chủng tộc thông minh cùng tồn tại trong hệ sinh thái, hành động cho ăn này cũng không bị xem là can thiệp quá mức.
Tô Tử Mạch vẫy tay, ra hiệu cho đám đáng yêu đang lén lút theo dõi tiến lại gần. Sau khi giao tiếp với chúng bằng ngôn ngữ bản địa, cậu xoa đầu từng con một từ trái sang phải.
[xswl. Nhìn phản ứng của đám lông xù này kìa. Chắc hẳn trong mắt chúng Tô Thần chẳng khác nào một kẻ ngốc đúng không?]
[Tôi đoán chắc chúng đang suy nghĩ rằng: "Có phải tên này vừa ngốc vừa nhiều tiền không? Bỏ ra một đống tiền chỉ để làm cái này á? 2333"]
[Lầu trên, Tô Thần và đại gia đang nhìn bạn với ánh mắt nguy hiểm đấy!]
[Ê! Cảm giác này! Thỏa mãn vô cùng! o(* ̄▽ ̄*)o]
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tô Tử Mạch, một đám dã thú lông xù đều ngơ ngác. Sau khi nhận xong tiền đặt cọc của mình, chúng ngoan ngoãn ngồi hoặc nằm xuống xung quanh cậu, để mặc Tô Tử Mạch dẫn dắt khán giả trong phòng livestream "rua" (xoa nắn lông) thoải mái. Sau khi được xoa đã đời, mỗi con đều hớn hở nhận nốt số tiền còn lại và rời đi với cái bụng no căng.
Khán giả nhìn hai cục bông nhỏ theo sau mèo mẹ, cùng với một đám lông xù lớn, luyến tiếc không thôi.
[Cục bông đáng yêu. Còn biết làm nũng với Tô Thần để kiếm thêm tiền. Muốn nuôi quá đi mất. = ̄ω ̄=]
[Tôi cũng... Không! Nhìn lượng thức ăn của chúng đi, cậu sẽ không muốn đâu! [Tỉnh táo lại đi!]]
[A Uy, không nói nhiều nữa, nhanh chóng làm thủ tục đi!]
[Các đồng chí muốn nuôi, có muốn tìm hiểu về việc ngồi tù không?]
[Nghe nói ở Trái Đất Cổ có thể nuôi được, còn có rất nhiều người nuôi mèo. Thật đáng ghen tị.]
"Được rồi, yêu cầu của các bạn đều đã được đáp ứng. Bây giờ chúng ta nên đi vào chủ đề chính của buổi phát trực tiếp, học hành đàng hoàng nào." Nhìn theo đám động vật rời đi trong thỏa mãn, nụ cười của Tô Tử Mạch càng trở nên dịu dàng. Chỉ đến khi không còn thấy bóng dáng của chúng nữa, cậu mới vỗ tay, kéo lại linh hồn của đám khán giả đã bị mê hoặc bởi lông xù này lại.
Ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện hàng loạt bình luận than thở.
[Tô Thần, chúng tôi muốn những con lông xù dễ thương ngoan ngoãn hơn!]
"Ở vùng đất tuyết, hầu hết động vật đều có lớp lông dày. Đợi đến khi bẫy của chúng ta bắt được con mồi, sẽ có ngay thôi." Tô Tử Mạch cười xấu xa, phá vỡ ảo tưởng muốn tiếp tục "Lười biếng" của người hâm mộ một cách không thương tiếc.
[Ê! Tô Thần không cưng chiều người hâm mộ chút nào! Tôi muốn bỏ cuộc! QAQ]
[Tỉnh lại đi. Mở to mắt ra, nhìn con số ở góc trên bên phải đi. Tô Thần thiếu người hâm mộ sao? Không! Anh ấy thiếu những người xem anh ấy giả vờ! [Bực bội]]
"Các bạn như vậy, tôi rất buồn đó. Buổi phát trực tiếp này của chúng ta có chủ đề. Làm sao có thể dễ dàng bị những con lông xù dụ dỗ như vậy được!" Tô Tử Mạch nghiêm túc "Dạy dỗ", để tự biện hộ cho mình: "Hơn nữa, nếu cứ phát sóng như vậy, tôi sợ sẽ bị người ta tố cáo là nội dung phát sóng trực tiếp là giả. Các bạn nỡ lòng sao?"
[Tôi nỡ lòng!!! [Nói to]]
[Nói nhỏ thôi, rõ ràng là vừa nãy, Tô Thần là người vuốt ve nhiệt tình nhất mà. ←_←]
Lần này Tô Tử Mạch thực sự bị chọc cười: "Ở đây chỉ có mình tôi. Bạn còn thấy được sự tương phản sao?"
Nói xong, giữa làn bình luận trêu chọc, cậu lấy ra tấm lụa giao tơ, kiểm soát hoàn hảo nhịp điệu phát sóng và bắt đầu chủ đề chính.
***
Sau khi Tô Tử Mạch dùng chuyển động chậm để nghiêm túc bố trí bẫy rồi dẫn đám khán giả đầy tò mò và khao khát khám phá rời khỏi rừng thì ở phía bên kia rừng tuyết cũng có một trận chiến khốc liệt vừa kết thúc.
Người đàn ông cao lớn khoác quân phục là kẻ duy nhất còn đứng vững trên chiến trường nhưng trên bộ quần áo của anh lại đầy vết rách, thấm đẫm máu.
Những giọt máu đó đọng lại trên tuyết, đông cứng thành chất lỏng màu đỏ tươi, có của người khác, cũng có của chính anh.
Gương mặt điển trai của người đàn ông này cũng tái nhợt đi vì mất máu mà. Những đường nét vốn đã lạnh lùng nay càng thêm phần băng giá. Dù cơ thể đã kiệt sức đến mức bước đi loạng choạng nhưng ánh mắt của anh vẫn rất kiên nghị và lạnh lùng, anh mang theo một sát khí đáng sợ từ từ rời khỏi nơi đó .
Lần hành động này là do anh quá sơ suất. Hiếm khi có thể tóm được đuôi của nhóm kẻ săn trộm lớn này nhưng cuối cùng lại hành động hấp tấp nên mới trúng phải ổ phục kích của đối phương.
Mặc dù đã thành công giải quyết được đội phục kích của đối phương nhưng anh vẫn không thể lơ là mà phải nhanh chóng rời đi ngay. Nếu không, quân tiếp viện của nhóm kẻ săn trộm này đến, anh sẽ thực sự nguy hiểm.
Ares nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo..
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước, cơ thể của Ares đã phản bội ý chí kiên cường của chủ nhân vì không chịu nổi vết thương quá nặng mà ngã nhào xuống đất.
Thân hình cao lớn đột nhiên thu nhỏ lại giữa không trung, biến thành một con chồn tuyết chỉ dài bằng cẳng tay người trưởng thành, nhẹ nhàng rơi xuống nền tuyết.
Hình dạng thú đã làm giảm bớt năng lượng tiêu hao, khiến các giác quan và phản ứng của Ares trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Nhưng Ares biết, điều này chẳng khác gì hồi quang phản chiếu trước khi chết, anh phải nhân cơ hội này tìm nơi trú ẩn để đảm bảo sự sống mới được.
Con chồn tuyết lông trắng như tuyết lao nhanh qua nền tuyết lạnh giá. Đôi tai tròn trịa và chóp đuôi dài của nó mang màu tím nhạt, trở thành một điểm nhấn bí ẩn giữa nền tuyết trắng nhưng những vết máu dần lan rộng trên bộ lông cho thấy tình trạng của nó không hề ổn.
Ares không biết mình đã chạy bao lâu giữa cơn bão tuyết. Khi cơ thể tê cứng, ánh mắt bắt đầu xuất hiện những đốm sáng, bước chân anh chợt vấp phải thứ gì đó mềm mại.
Ngay sau đó, anh cảm thấy một vật nào đó giống như sợi dây thừng quấn quanh người mình. Quán tính do bị sợi dây kéo lên đã khiến con chồn tuyết yếu ớt ngã nhào xuống đất.
Giống như một sợi dây căng chặt bị một lưỡi dao sắc bén bất ngờ cắt đứt. Ares vốn đã bất tỉnh vì vết thương nặng, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mà ngất đi trên lớp tuyết với sự không cam lòng.
Vào giây phút cuối cùng trước khi anh mất đi ý thức, dường như anh đã nhìn thấy một đôi ủng tuyết tiến lại gần mình. Sau đó là một giọng nói trong trẻo, mang theo sự nghi ngờ, vang lên gần đó.
"Ồ? Đây là, chồn tuyết đuôi tím?"