Tô Tử Mạch liếc mắt về phía ống kính, để lại một ánh nhìn cho người xem ngoài màn hình tự hiểu. Sau khi hoàn thành công tác dọn dẹp cuối cùng, cậu thò người ra, dứt khoát kéo cửa khoang cứu hộ.
"Vù——!"
Làn gió lạnh buốt lập tức ùa vào khoang cứu hộ ấm áp, khiến những khán giả đang mở chế độ trải nghiệm đồng cảm rùng mình một cái, suýt nữa thì tắt máy ngay lập tức.
[Nam Cái Bắc Đế: WTF! Tô à, cậu hư rồi! Trước đây anh đều nhắc chúng tôi điều chỉnh cảm giác đồng cảm môi trường mà]
Tô Tử Mạch nhướng mày, giấu đi nụ cười trong ánh mắt, vô tội nói: "Sao tôi lại không nhắc nhở các bạn chứ. Âm mười độ, còn mở chế độ đồng cảm môi trường 100%, Nam Bắc à, anh cứng đầu quá đi mất."
[Nam Cái Bắc Đế:... Cậu ác thật! [Ngón giữa]]
[Mặc dù Tô Thần không nói tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy như bị trúng một mũi tên vào đầu gối.]
[Lạnh đến nỗi nước mũi tôi sắp chảy ra. QAQ]
[Lên thiên đàng ngay lập tức. [Kem que nằm chết]]
[Tô Tô, hôm nay anh không được thưởng nữa. T^T]
Tô Tử Mạch giả vờ không nhìn thấy những lời buộc tội này. Cậu vịn vào mép cửa ở khoang, chống tay nhảy ra ngoài rồi nhanh nhẹn lật ra khỏi khoang cứu sinh trượt dọc theo thành ngoài khoang cứu sinh để xuống đất tuyết và đứng vững: "Khi không thể đến nơi cứu hộ, chúng ta phải cân nhắc đến việc tìm kiếm vật tư để sinh tồn tại chỗ."
"Đương nhiên, để tăng hiệu quả chương trình cũng như giúp mọi người có cái nhìn rõ hơn về môi trường rừng tuyết, tôi sẽ không giới hạn phạm vi hoạt động quanh khoang cứu hộ. Nhưng các nạn nhân thực sự đừng bắt chước nhé nếu buộc phải rời đi, nhất định phải ghi nhớ vị trí khoang cứu hộ, như vậy mới dễ dàng nhận được cứu hộ kịp thời."
Tô Tử Mạch nghiêm túc nhắc nhở, sợ rằng có ai đó bắt chước một cách máy móc rồi lao thẳng đến con đường không có lối về.
[Lá Vàng: Tôi biết tôi biết rồi! Trước đây Tô Thần đã phổ cập kiến thức rồi, bên
trong khoang cứu hộ có thiết bị phát tín hiệu tự động có độ chính xác cao, phù hợp với môi trường không có mạng của các hành tinh không có người ở, hiệu quả truyền tin cầu cứu còn mạnh hơn hầu hết các thiết bị liên lạc trên thị trường!]
"Đúng vậy, bé cưng này trả lời xuất sắc. Không sợ bạn kiêu ngạo đâu." Thấy những kiến thức cơ bản mình chia sẻ trước đây được mọi người ghi nhớ, một trong những mục đích ban đầu của Tô Tử Mạch khi làm chương trình này đã đạt được nên tâm trạng cậu rất vui vẻ. Cậu nhìn vào ống kính nháy mắt một cái như để khẳng định và động viên câu trả lời của người hâm mộ.
[Lời khen của Tô Thần. Huhu! Tôi cũng muốn!]
[Vậy thì trước tiên bạn hãy học cách ghi chép từ đại thần Lá đã. Đại thần Lá đã công khai sổ tay ghi chép chương trình phát sóng trực tiếp của Tô Thần trên Tinh Bác, bây giờ đã nổi tiếng khắp nơi rồi đấy. Không làm được không làm được. [Cúi đầu bái phục]]
Tô Tử Mạch lại cười, nhanh chóng sải bước về phía khu rừng dưới chân đồi.
***
Cảnh sắc của Rừng Huyết Hải thật sự đẹp, quả thực xứng đáng với danh tiếng của nó.
Nhìn thoáng qua thì thấy tuyết phủ trắng xóa rất hùng vĩ.
Những cây thông lá kim cao lớn, thẳng tắp đứng sừng sững trên mặt tuyết. Vì không phải mùa hè nên tán lá kim chưa mọc um tùm, khiến cấu trúc phân nhánh hình tháp hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người, tạo nên một vẻ đẹp khác biệt.
Những cành cây chất đầy từng lớp tuyết dày như những tòa bảo tháp bạc vươn tới tận mây xanh, tráng lệ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
[Oa! Cảnh thực tế còn hùng vĩ hơn cả trong ảnh chụp nữa!]
[Từ xa đến gần, cảm giác thật thần thánh!]
[Tô Thần Tô Thần, cảnh xa đẹp hơn, chúng ta lên cây ngắm cảnh xa được không? [Mèo nũng nịu]]
[Đúng đúng đúng! Tôi cũng muốn xem! Tôi nhớ trong phim tài liệu quay từ trên không có cảnh quan siêu đẹp!]
Tô Tử Mạch nhìn thấy những bình luận "Xúi giục" cậu trèo cây trong màn hình bình luận, giả vờ bất lực gật đầu đồng ý: "Được được được. Ai bảo tôi chiều fan cơ chứ. Chúng ta lên ngay đây, chúng ta sẽ lên ngay để xem hiệu ứng quay trên không của rừng Tuyết Hải nào."
Nói xong, Tô Tử Mạch vẫy tay với Tiểu Bạch đang bay giữa không trung trong tiếng reo hò của màn hình bình luận.
Tiểu Bạch lập tức hiểu ý, lén lút lẩm bẩm một câu "Tên địa chủ họ Tô này chỉ biết bóc lột trí tuệ nhân tạo", rồi vỗ cánh bay lên trời cao. Nó lập tức cung cấp một góc nhìn toàn cảnh, độ nét cao, quét khắp rừng tuyết từ trên không.
[...Đây đúng là hiệu ứng quay trên không thật.]
[Điều này không giống với những gì tôi nghĩ!!! [Sụp đổ]]
[Xuất hiện rồi! Những pha xủ lý theo phong cách Tô Thần khiến người ta nghẹt thở. orz]
Những fan cứ ngỡ đã xúi giục thành công thì tức tối nhưng rồi lại cảm thấy kiểu hành động này chẳng chiều fan tí nào, mà ó phần "lầy lội" như thế này đúng là phong cách độc đáo của Tô Tử Mạch, họ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Một số người hâm mộ lâu năm theo dõi Tô Tử Mạch từ khi cậu bắt đầu phát sóng trực tiếp, chỉ biết thở dài, cảm thán "Quả nhiên là thế", rồi điềm nhiên tận hưởng cảnh đẹp mà Tiểu Bạch mang lại.
[Nam Cái Bắc Đế: Biết ngay mà. Chúng ta không sai khiến streamer họ Tô này được đâu. [Đại binh ngậm thuốc][Đại binh ngậm thuốc][Đại binh ngậm thuốc]]
[Soda Bạc Hà tặng Tiểu Bạch một quả ngư lôi nước sâu]
[Soda Bạc Hà: Ừm, cảnh đẹp thật. Tiểu Bạch, bữa trưa hôm nay của cậu, người hâm mộ "Được chiều" này sẽ cho cậu thêm một thanh que cay.]
Tô Tử Mạch nhìn những dòng bình luận phản đối dồn dập trên màn hình, nhưng lại bày ra vẻ mặt vô tội.
Cậu cố tình trêu chọc: "Cái này không thể trách tôi được, các bạn muốn xem, chẳng phải tôi đây đã cho các bạn xem rồi sao? Tôi có nói là sẽ trèo lên cây để nhìn đâu."
Có thể nói là rất đáng ghét.
[... Tô Thần, anh làm vậy sẽ mất chúng tôi đấy, anh có biết không? [ Trợn mắt ][ Trợn mắt ][ Trợn mắt ]]
[Cảm thấy từng chữ từng câu của Tô Tô đều thể hiện sự chế giễu đối với những người hâm mộ vô tri như chúng ta.  ̄へ ̄]
[Bổn cục cưng tức giận rồi, là loại không dỗ dành được ấy! —— Trừ khi có nguyên liệu mới, món ăn mới.]
[Ủa? Có phải xa xa đang có thứ gì đó di chuyển trong rừng không nhỉ?]
[A a a! Người phát trực tiếp, nhìn đằng sau anh kìa!!! Có gấu kìa!!! Nó đến rồi!!!]
[Khoảng cách ngày càng gần! Nó đang nhắm vào anh đấy! Chạy nhanh lên người phát trực tiếp!!!]
Do yêu cầu của khán giả, toàn bộ giao diện phát sóng trực tiếp được chia thành hai phần: Một góc quay toàn cảnh từ trên cao phủ kín màn hình và một ô nhỏ ở góc phải hiển thị trạng thái của Tô Tử Mạch.
Lúc này, ngay khi dòng bình luận nghi vấn đầu tiên xuất hiện, tại rìa khung cảnh yên bình đột nhiên xuất hiện một chấm đen nhỏ, sau đó, nó nhanh chóng di chuyển về phía Tô Tử Mạch, để lộ ra dáng vẻ thật —— của một con gấu đen khổng lồ!
Trong lúc nhất thời những khán giả lần đầu vào phòng phát sóng trực tiếp của Tô Tử Mạch sợ đến mức hồn bay phách lạc. Họ liên tục nhắc nhở Tô Tử Mạch, người vẫn đang "Ngẩn ngơ" và tương tác với người hâm mộ trên màn hình bình luận.
Điều này khiến những người hâm mộ lâu năm đã quen với cảnh tượng kích thích này cười ha hả.
[Phong cách quen thuộc này. Đúng là "hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt".]
[Hồi đó, tôi cũng vì tò mò nhất thời nên đã bị một cái tiêu đề mới lạ như "Sống sót nơi hoang dã" trên nền tảng phát sóng trực tiếp thu hút. Kết quả là bị cảnh tượng máu me 18+ làm dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra mà xem hết buổi phát sóng. Suýt nữa còn gọi cảnh sát. Nhìn lại đúng là thời kỳ người mới... [Châm điếu thuốc thương cảm]]
[Đừng vội, đừng vội. Bữa trưa, bữa tối và bữa khuya mấy ngày nay đều có sẵn rồi. Một bàn chân gấu nào! [ Chảy nước miếng ] ]
[Tô Thần, lên nào! Đến lúc anh trở thành người tỏa sáng rồi!]
Sau khi Tô Tử Mạch trêu chọc những người hâm mộ nhỏ bé ngây thơ đáng yêu xong, cảm thấy thỏa mãn. Lúc này, nhìn thấy bình luận lại một lần nữa vì con thú dữ mà nháo nhào cả lên, cậu chỉ cười lắc đầu.
"Nghĩ gì thế. Hôm nay không có bàn gấu đâu." Tô Tử Mạch cười mắng một câu.
Cậu đã sớm phát hiện ra dấu vết của con gấu đen kia. Nếu thực sự định săn bắt thì đâu cần đợi những bình luận đó nhắc nhở đâu chứ.
"Đây chính là điều tôi muốn nói, một trong những phong tục đặc biệt của hành tinh Ningslar." Tô Tử Mạch liếc nhìn màn hình bình luận dày đặc, bình tĩnh nói.
Ngay khi cậu đang nói chuyện, con gấu đen chạy như bay cũng đã đến dưới gốc cây nơi Tô Tử Mạch đứng. Ống kính chính được chuyển sang Tiểu Bạch, đặt song song với hình ảnh của Tô Tử Mạch trên màn hình lớn.
Sự so sánh này khiến vô số người xem không khỏi rùng mình.
Con gấu đen vẫn đang đứng bằng bốn chân, nó đã cao gấp đôi Tô Tử Mạch. Khi chạy đến, nó giống như một ngọn núi lớn, làm rung chuyển mặt đất hai lần.
Bàn chân to lớn giẫm trên tuyết dày, móng vuốt sắc bén lộ ra từ lớp lông đen, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta kinh hãi.
Khi nhiều người xem không thể chịu nổi định thoát khỏi phòng phát sóng thì con gấu đen dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Tử Mạch lại đột nhiên phanh gấp, dừng cách Tô Tử Mạch khoảng năm mét.
Sau đó nó đứng thẳng người, dùng bàn chân to xoa xoa bụng. Há miệng kêu một tiếng về phía Tô Tử Mạch: "Gừ?"
[...Có thể tôi đã bị điên rồi. Tôi thực sự thấy con gấu này, hơi ngốc nghếch đáng yêu...]
[Lầu trên, bạn không cô đơn! Tôi cũng vậy!]
[Chết tiệt! Chẳng lẽ ế lâu quá nên đến cả con gấu muốn ăn thịt người tôi cũng thấy đẹp trai sao?]
Có lẽ do hành động bất ngờ của con gấu, cộng với những dòng bình luận hài hước trên màn hình, bầu không khí căng thẳng trên màn hình dần dần dịu xuống. Những bình luận đùa giỡn liên tục xuất hiện.
Tạm thời Tô Tử Mạch không để ý đến những dòng bình luận vô nghĩa này. Cậu lấy một hũ mật ong từ không gian trong nhẫn ra, mở nắp, ném trước mặt con gấu đen.
Trong tiếng kêu kinh ngạc của người xem, con gấu vươn hai móng vuốt, dễ dàng bắt lấy hũ mật nhỏ hơn kích thước khổng lồ của mình. Nó nghiêng hũ mật, để mật ong vàng óng chảy vào lòng bàn chân dày rộng, sau đó vội vàng liếm lấy.
Động tác đó, lại rất tự nhiên và thuần thục.
[Ừmm... con gấu này...]
[Anh bạn à, cũng là gấu với nhau, sao anh bạn lại khác biệt thế?]
[Đã nói là Tô Thần đại chiến gấu đen cơ mà?! Diễn biến này không giống với những gì tôi tưởng tượng chút nào! [Che mặt cười khổ]]
[Nuôi nhân tạo chứ gì? Dù sao thì tôi không tin gấu hoang có thể hiền lành như vậy.]
"Đây thực sự là gấu hoang." Nhò một hủ mật ong Tô Tử Mạch đã làm quen được với con gấu đen này. Dưới sự cam chịu của con gấu đen, cậu tiến lên, đưa tay vuốt ve bộ lông gấu dày trên chân con gấu đen, vừa cười vừa giải thích: "Tinh cầu Ningslar băng giá quanh năm, tài nguyên khan hiếm. Trong hoàn cảnh này, những cư dân bản địa đã thiết lập một mối quan hệ cộng sinh độc nhất với những loài động vật thông minh nơi đây."
[Tiểu Bạch: Quả thật đúng là như vậy. Thổ dân tinh cầu Ningslar đã nuôi những giống vật nuôi có thể sinh sản nhanh trong điều kiện cực lạnh. Họ dùng những loại thịt này để trao đổi với những động vật hoang dã trên tinh cầu Ningslar để đổi lấy những tài nguyên thực vật quý giá trong tuyết.] ( app TYT - tytnovel )
[Tiểu Bạch: Lâu dần những thổ dân đã hiểu được nhiều ý nghĩa trong hành vi của động vật, động vật cũng truyền lại không ít hiểu biết về ngôn ngữ của thổ dân. Hai loại sinh vật này đã thiết lập nên mối quan hệ cộng sinh hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Thậm chí khi những loài động vật này sắp chết, chúng sẽ đến nơi ở của thổ dân, cống hiến giá trị cuối cùng của mình. Cùng với việc giúp đỡ thổ dân chúng cũng nhận được sự yêu mến của thổ dân, để lại nhiều không gian phát triển hơn cho thế hệ sau của bầy đàn mình.]
[Tiểu Bạch: Dựa theo những tài liệu hiếm hoi mà các nhà nghiên cứu được mời vào vùng đất của thổ dân mang về, ngoài việc sử dụng các tài nguyên sinh tồn không thể thay thế như vảy, da, răng, xương..., ngay cả khi vật tư khan hiếm nhất, thổ dân cũng không động đến máu thịt hay các bộ phận khác của động vật. Họ thậm chí còn dành một nơi yên nghỉ trong nghĩa trang của bộ tộc cho những con vật này, đối xử với chúng như các trưởng lão của bộ lạc.]
"Nói cách khác, các loài động vật lớn ở đây đều không dễ dàng làm hại con người và có thể tiến hành giao dịch hiệu quả. Vì vậy, tinh cầu Ningslar được bảo vệ cấp độ một không chỉ vì vùng tuyết nguyên thuần khiết chưa từng bị ô nhiễm mà còn vì mối liên kết sinh thái kỳ diệu và thuần khiết đến không ngờ này."
Tô Tử Mạch vừa dùng ngôn ngữ của thổ dân kết hợp với cử chỉ để thương lượng với con gấu đen, vừa giải thích cho khán giả về môi trường nhân văn độc nhất vô nhị của tinh cầu Ningslar. Sau khi được phép, cậu đã đặt cọc một nửa số tiền giao dịch.
[Thật kỳ diệu. Thật khó tưởng tượng được trên thế giới này lại có thể tồn tại mối quan hệ như vậy.]
[Phải làm sao đây, sau khi biết nó không ăn thịt người, tôi thấy nó lại càng thấy đẹp trai hơn _(:з)∠)_]
[Con gấu ngốc này ăn uống thật đáng yêu. awsl]
[Vừa rồi còn lo lắng cho sự an toàn của streamer, bây giờ đã chuyển kênh sang "vuốt ve gấu" mất rồi... [Tâm trạng phức tạp]]
[Giờ nghĩ lại, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao con gấu này chạy gấp như vậy rồi. Nếu đến trễ, chẳng phải là mất mối làm ăn sao?]
[hhh, người anh em mù, bạn đã phát hiện ra điểm mấu chốt rồi đấy.]
[Từ từ thôi, phong thái quý tộc. Không vội tí nào. Nhưng đúng là ăn từ từ mới tiêu hóa tốt. Streamer có muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới lên đường không? Ăn xong đã vận động ngay, dễ bị đau dạ dày lắm.]
"... Yên tâm. Ít nhất thì ở đây, các bạn không cần lo lắng về điều này."
Nói đến đây, Tô Tử Mạch, người vẫn để mặc khán giả tự "bay lượn" trong dòng bình luận, cũng không nhịn được mà chen vào đáp lại một câu.
Trong lúc những dòng bình luận vẫn tiếp tục, con gấu đen cũng dùng móng vuốt của mình để từ từ đưa từng miếng thức ăn vào miệng. Nó hài lòng vẫy vẫy tai, rồi từ tư thế ngồi-lười biếng lật mình đứng dậy, tiến đến bên cạnh Tô Tử Mạch. Cái đầu to lớn dụi vào lòng cậu, ngụ ý rằng cậu có thể cưỡi lên nó để tiếp tục hành trình.
Tô Tử Mạch thấy nội dung trong dòng bình luận sắp đi xa theo một hướng kỳ quặc, Tô Tử Mạch âm thầm thở phào khi thấy "người anh em gấu" này kịp thời giải vây. Cậu xoa xoa đầu con gấu, nhanh nhẹn nhảy lên, ngồi vững trên tấm lưng rộng của nó.
"Tôi đã hẹn trước với Đại Hắc về điểm đến. Nó sẽ đưa chúng ta vào sâu trong rừng Tuyết Hải, nơi có nhiều loài động vật nhỏ sinh sống. Đến đó, tôi sẽ dùng tơ cá mập để đặt bẫy, dạy mọi người cách săn bắt trong điều kiện khan hiếm tài nguyên như thế này để đảm bảo sinh tồn khi gặp nạn."
[A! Cuối cùng cũng đến rồi! Định hướng giảng dạy của Tô Thần: "Thả động vật bảo tồn, dùng động vật không được bảo vệ làm nguyên liệu cho chương trình ẩm thực" đã quay trở lại! (Không phải lắm?) Tơ cá mập, mềm mại không làm đau tay, nhưng cũng bền chắc đến mức không cắn rách được, mọi người đáng để sở hữu! (Quảng cáo này giá 5 xu một dòng)]
[Hahaha, lầu trên, nội dung trong ngoặc, là muốn cười chết tôi sao?]
[Đại Hắc... ừmm, quả nhiên là phong cách đặt tên của Tô Thần... Đủ đơn giản, thẳng thắn, chân thật tự nhiên.]
[Lời khen ngợi sến súa này, nhìn là biết fan cứng của Tô Thần rồi. 2333]
[Hu hu, nghe về môi trường nhân văn nơi này xong, tôi cũng không nỡ nhìn thấy mấy con vật nhỏ bị giết nữa. Streamer, anh có thể suy nghĩ lại được không? QAQ]
Tô Tử Mạch không khỏi cười: "Dù sao thì chúng ta cũng không thực sự gặp nạn. Vì vậy, sau khi dạy xong, chúng ta cũng không tranh giành tài nguyên với người dân bản địa, động vật nhỏ sẽ được thả đi. Không cần lo lắng."
"Ngoài ra, tôi phải chân thành cảm ơn một trong những phát minh vĩ đại nhất của thời đại vũ trụ mới——nhẫn không gian." Tô Tử Mạch giơ tay lên, nghiêm túc cho ống kính thấy ba chiếc nhẫn dung lượng lớn trên tay mình, nói đùa: "Lương thực cho chuyến thám hiểm lần này của chúng ta đều dựa vào đồ dự trữ bên trong. Mọi người hãy thông cảm nhé."