Khi xô nước tiểu ngựa kia đổ xuống, cả thế giới như lặng đi một nhịp.
Dân làng xung quanh trông cứ như thể vừa thấy ma, còn chạy nhanh hơn cả ba người họ trước đó. Không chạy không được vì Giản Việt còn đang cầm cái xô, bên trong vẫn còn sót lại chút ít nước tiểu ngựa, trông có vẻ như còn muốn hắt nốt lên người khác.
Chẳng mấy chốc xung quanh yên ắng hoàn toàn.
Giản Việt quẳng cái xô trong tay xuống đất, quay sang hai người kia hỏi: “Hai người không sao chứ?”
“Quản gia Vương…” Điềm Điềm vừa lau mặt vừa khóc vừa nói: “Lần sau anh có thể đừng hắt ngay lúc tôi đang nói được không, giờ tôi chỉ muốn về đánh răng thôi.”
Vương Khôn vỗ vai an ủi cô ấy: “Coi như em còn may đấy, ít nhất quản gia Vương hắt lên em là nước tiểu ngựa, còn cái thứ hắt lên người anh… thật sự là khủng khiếp. Vừa nãy có một dân làng chạm vào người anh có chút xíu mà hắn chạy còn để lại tàn ảnh đấy.”
Giản Việt phủi phủi áo khoác, dửng dưng như không, còn buông lời khuyên nhủ: “Thôi được rồi, hai người các ngươi đừng có so đo hơn thua nữa, sống thực tế một chút làm chính mình đi biết chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT